Editor: Tharyo
Khi Lâm Diệu lái xe rời khỏi khu chung cư, thanh chắn tự động nâng lên, giọng nói máy móc chúc cô đi đường cẩn thận, mong cô sớm trở về.
"Có gì đó không đúng."
Lần trước đến nhà Thẩm Hàm Xuyên, cô còn phải điền vào phiếu đăng ký khách đến.Sau khi đỗ xe, Lâm Diệu báo biển số xe, hỏi bảo vệ.
"Tầng hầm 2, chỗ đậu A17 phải không? Tháng trước biển số xe của cô đã được đăng ký ở chỗ đậu này rồi, chủ nhà họ Thẩm, đúng chứ." Bảo vệ nói.
Lâm Diệu nhẩm tính thời gian, chắc cũng vào khoảng lần trước khi đưa Thẩm Hàm Xuyên về, anh ấy đã đăng ký biển số xe của cô vào hệ thống.
Lâm Diệu lại nhớ đến dãy số mật khẩu mà Thẩm Hàm Xuyên đã nói.
Cô nhắn tin hỏi anh: "Mật khẩu nhà anh, chẳng lẽ cũng là dãy sau số đó hả?"
--- Đúng vậy.
Lâm Diệu cầm điện thoại, hét lên với màn hình: "Đây là kiểu đầu óc yêu đương đỉnh cao gì vậy trời!"
Nói cách khác, giờ cô có thể ra vào nhà Thẩm Hàm Xuyên bất cứ lúc nào.
Đối với cô, Thẩm Hàm Xuyên đã hoàn toàn không còn phòng bị nữa rồi!
Một lúc sau, Thẩm Hàm Xuyên lại nhắn thêm
--- Anh không có yêu cầu gì đặc biệt về chỗ ở, chỉ cần phòng làm việc có đủ ánh sáng là được, những thứ khác tùy theo em thích.
Anh dùng chiếc điện thoại kiểu cũ, nhưng tốc độ gõ không hề chậm.
Lâm Diệu suy nghĩ một lát, rồi nhắn lại:"Vậy thì cần hai phòng làm việc, em cũng phải có một phòng làm việc riêng."
--- Vậy thì tìm căn hộ bình tầng* có diện tích lớn một chút, chi phí để anh lô, nhất định phải để anh chi trả.
*平层: chỉ loại căn hộ có diện tích lớn và nằm ở tầng trung của một tòa nhà chung cư.
Anh dường như cố tình học cách dùng từ của Lâm Diệu, lại nhắn thâm một tin, nhấn mạnh riêng từ "nhất định."
Trên đường về, Lâm Diệu vừa nghe nhạc vừa hát lớn, còn vui hơn cả mấy con mòng biển trộm được khoai tay chiên.
Thẩm Hàm Xuyên hồi phục tinh thần, đi làm với nụ cười trên môi, khiến Lương Vũ nhìn thấy mà ghen tị không thôi.
"Tuổi trẻ đúng là sung sướng, mới hôm kia còn như muốn chết, hôm nay đã rạng rỡ hẳn ra..."
"Đàn anh... nếu muốn tỏ tình, thì cần chú ý những gì?"
"Cậu sắp tỏ tình rồi?!" Lương Vũ lập tức phấn khích, "Lúc trước khi anh tỏ tình, đã dựng lều ở chỗ hai đứa hay chơi hồi còn nhỏ, bày nến lung linh, hehe..."
Lương Vũ chìm trong hồi ức thời thanh xuân của mình.
Thầm Hàm Xuyên thu lại nụ cười, biết hỏi Lương Vũ thì không ăn thua.
Tỏ tình với thanh mai trúc mã khác hoàn toàn, người ta đã có cả một bầu trời ký ức chung.
"Biểu diễn bằng drone đi." Lương Vũ hoàn hồn từ ký ức, đề xuất: "Xin phê duyệt một chỗ có nước, có đèn neon, rồi để drone tụi mình bay vù vù lên, tỏ tình xong quay đầu lại, oh wow, cậu đang quỳ một gối dưới đất..."
"..." Thầm Hàm Xuyên hoàn toàn không còn biểu cảm, đăng nhập hòm thư, hỏi đàn chị đang đi công tác xa.
Đàn chị đáng tin hơn đàn anh - đó là định luật ngàn đời không đổi.
Rất nhanh, đàn chị đã trả lời email.
"Tùy người, tùy hoàn cảnh. Xác định người ta muốn yêu đương với cậu, nếu thích cảm giác nghi thức thì làm, không thích thì đừng làm. Vẫn là câu nói cũ: phải tùy người mà ứng xử, cậu tự cân nhắc đi, tôi chỉ giúp được cậu đến thế thôi, cái cốt lõi là phải nắm cho chắc."
Lương Vũ liếc sang thấy phản hồi của Phù Duyệt, tỏ vẻ không đồng tình: "Toàn lời sáo rỗng, chẳng giúp được gì."
Nhưng Thẩm Hàm Xuyên lại nói: "Không, rất có ích, còn hữu ích hơn anh nói nhiều."
Lương Vũ: "Ê, cái thằng nhóc này..."
Thầm Hàm Xuyên vuốt lại mái tóc bị Lương Vũ vò rối, trầm tư suy nghĩ.
Anh vốn thích cảm giác có nghi thức, cảm giác nghiêm túc và chính thức, nhưng đúng như lời đàn chị gợi ý, Lâm Diệu không phải là người thích nghi lễ. Cô ấy tuy năng động, lạc quan, nhưng khi biểu đạt tình cảm lại là kiểu thẳng thắn và có phần dè dặt, với ý thức tự bảo vệ rất cao.
Thích là thích, không thích là không thích.
Cảnh tượng quỳ gối tỏ tình nơi công cộng, có người thích, nhưng đối với Lâm Diệu, có thể sẽ khiến ngọn lửa tình trong lòng cô lụi tắt.
So với những màn trình diễn kiểu công khai tỏ tình, thì trong không gian chỉ có hai người, dưới điều kiện thoải mái và an toàn, nhẹ nhàng thổ lộ với cô sẽ tốt hơn nhiều.
Thẩm Hàm Xuyên gõ bàn phím, định viết bản nháp cho lời tỏ tình, nhưng rồi cảm thấy viết tay vẫn dễ chịu hơn.
Anh đến tiệm văn phòng phẩm, cẩn thận chọn giấy và bút, sau khi về nhà còn tắm rửa, đốt hương rồi mới bắt đầu viết nháp.
Viết được vài dòng, đột nhiên anh nghĩ, hay là cứ viết thành một bức thư tỏ tình luôn cũng tốt.
Không cần chỉnh sửa cầu kỳ, không cần sắp đặt công phu, chỉ cần chân thành, viết ra khao khát với cô từ tận đáy lòng, rồi trao tận tay là đủ.
Sau ba ngày kể từ khi "khai sáng long xương" đó, Lâm Diệu đã chốt xong nhà.
Sau khi xong xuôi, cô dẫn Thẩm Hàm Xuyên đi xem nhà, kể sơ qua về tình trạng hiện tại của căn hộ và vài thông tin về chủ nhà.
Ánh sáng rất tốt, bốn phòng ngủ hai nhà vệ sinh, hai phòng có thể làm phòng làm việc, hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu sống của cả hai người. Chủ nhà do công việc phải ra nước ngoài công tác hai năm, nên nhà vừa mới được trang hoàng xong, sạch sẽ, không qua trung gian.
Xét về mọi mặt, đều rất vừa ý.
Suôn sẻ và nhanh chóng.
"Không có ý kiến gì chứ?" Lâm Diệu hỏi.
Thẩm Hàm Xuyên gật đầu.
Với cuộc sống chung sắp tới, anh tràn đầy kỳ vọng.
Một việc lớn đã được giải quyết, hợp đồng ký xong, tiền cũng đã thanh toán, Thẩm Hàm Xuyên mời Lâm Diệu đi ăn một bữa.
Địa điểm là một nhà hàng món Hồ Nam đậm chất dân dã, anh đã đặt một bàn nhỏ có vạc ngăn.
Món ăn đậm đà, dễ ăn với cơm, mà vì trong lòng không còn vướng bận gì, Lâm Diệu ăn rất ngon miệng, cơm trắng thôi mà ăn đến ba bát.
Hai người ăn sạch sáu món cùng một nồi cơm nhỏ.
Thẩm Hàm Xuyên rót trà cho cô, lau tay, rồi cẩn thận lấy ra bức thư tỏ tình do chính mình viết, hai tay dâng lên.
"Lâm Diệu, đây là thư tỏ tình anh viết cho em." Anh nói.
Lâm Diệu nuốt ngụm trà, hai tay nhận lấy.
"Ừ, được rồi... để em đọc xem sao."
Hai người khách sáo với nhau, như thể đang tiến hành một nghi thức ngoại giao trang trọng nào đó.
Lâm Diệu đọc rất nghiêm túc, còn Thẩm Hàm Xuyên thì ngồi đan tay chờ đợi, nhiệt độ trên mặt ngày một tăng cao.
Đây là lần đầu tiên anh hồi hộp và khổ sở đến vậy.
Phải biết rằng, thời còn đi học dù nộp luận văn cho giáo sư đọc trực tiếp, anh cũng chưa từng có cảm giác vừa mong đợi vừa căng thẳng như thế này. Những gì anh nộp, anh luôn biết rõ trình độ của mình và luôn tự tin với bản thân.
Chỉ riêng tình cảm là thứ anh không thể kiểm soát.
Một khi đã gửi gắm tình cảm, ngoài chờ đợi phản hồi của đối phương, anh không còn cách nào khác.
Nhưng anh không ghét cảm giác mất kiểm soát này, giao trái tim cho Lâm Diệu đánh giá, cảm giác xúc cảm mới lạ ấy khiến anh nghiện.
Lâm Diệu đọc xong.
Cô gấp thư lại, cẩn thận cất vào túi.
"Ừm, được rồi, tấm lòng của anh em đều hiểu." Mắt Lâm Diệu mở to, không chớp lấy một lần, nghiêm túc nói với anh: "Tấm lòng của em anh cũng nên hiểu rồi, nhưng em sẽ nói rõ ràng một lần."
Lâm Diệu uống một ngụm nước, hít sâu, rồi sắp xếp câu từ.
"Thẩm Hàm Xuyên, em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên và sau khi tiếp xúc, em rất vui vì mình vẫn tiếp tục yêu anh."
Em mong được cùng anh bước sang một giai đoạn mới.
Nhưng câu này quá trang trọng, dù đối với người như Thẩm Hàm Xuyên, người thường dùng văn viết làm lời nói, cô cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Ánh mắt giao nhau, hai người cùng đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống.
Im lặng một lúc lâu, Thầm Hàm Xuyên lấy ra hai sợi dây đỏ đã được bện sẵn.
"Cái này, mong em nhận lấy, coi như tín vật đính ước của chúng ta."
Lâm Diệu liếc thấy màu đỏ là biết ngay đó là gì.
Thẩm Hàm Xuyên tháo dây đeo tay từ cổ tay mình, chia thành hai đoạn rồi luồn qua hạt tên mua ở chợ đêm hôm đó, làm thành móc khóa nhỏ.
Trên sợi dây anh đưa là chữ "Diệu"
Lâm Diệu chìa tay: "Còn của anh, đưa em."
Trên sợi dây của Thẩm Hàm Xuyên là chữ "Xuyên".
Lâm Diệu đổi lại, giữ lại chữ "Xuyên", trả chữ "Diệu" cho anh, rồi lấy chìa khóa xe ra, buộc sợi dây đỏ vào làm móc khóa.
"Đi lại bình an." Cô khẽ lẩm bẩm.
Thẩm Hàm Xuyên nhận lại dây đỏ chữ "Diệu", cũng buộc nó vào chìa khóa xe của mình.
"Đi lại bình an." Anh bắt chước Lâm Diệu, cũng thì thầm câu ấy.
Thứ sáu, cô dẫn Thẩm Hàm Xuyên về quê gặp ông ngoại.
Ông ngoại có tính cách khá giống Lâm Diệu, cởi mở, dễ gần nhưng cũng rất cẩn trọng và nghiêm túc.
Thẩm Hàm Xuyên có thể cảm nhận được ông ngoại Lâm Diệu đang quan sát kỹ lưỡng anh, thông qua trò chuyện để đoán con người và độ tin cậy của anh. Nhưng giống như Lâm Diệu, ông là người không bao giờ đào hố để người khác rơi vào, những phép thử hay khảo nghiệm đều rất rõ ràng, hỏi gì thì hỏi thẳng, không vòng vo rườm rà.
Nhưng trong lúc trò chuyện với ông ngoại, Thầm Hàm Xuyên thường xuyên lơ đãng, không tập trung.
Ông ngoại của Lâm Diệu sống rất điềm đạm, dùng từ thịnh hành bây giờ để nói thì chính là kiểu "Phật hệ", cởi mở chậm rãi, không cố gắng áp đặt điều gì. Cuộc trò chuyện bắt đầu bằng những kỷ niệm từ tình cảm chiến hữu cũ, sau đó cứ thế nối dài, nhẹ nhàng bàn về hiện tại và tương lai.
Thẩm Hàm Xuyên bất chợt nhớ đến ông nội mình.
Quả nhiên, thời gian và cuộc đời của ông nội anh đã ngừng lại ở quá khứ từ rất lâu rồi.
Nếu ông có thể bước ra khỏi những năm tháng xưa cũ ấy, có lẽ cũng sẽ giống như người đàn ông già nua trước mặt, lời nói và sinh mệnh đều hòa vào dòng chảy của thời đại.
Sau bữa cơm ở nhà, Lâm Diệu dẫn anh đi dạo.Không xa nhà cô là trường tiểu học và trường trung học của cô.
"Nhà em ở vị trí cực kỳ đắc địa đấy, đừng nhìn giờ nó cũ kỹ chứ cách đây ba mươi năm, nơi đây là khu sầm uất nhất phố luôn. Đi về phía tây là tiểu học, đi về phía đông là trung học."
Phía Bắc chính là bệnh viện lớn nhất thành phố.
Buổi tối, Lâm Diệu dọn dẹp thư phòng dùng làm phòng khác, trải giường cho Thẩm Hàm Xuyên.
Thẩm Hàm Xuyên ôm hộp thiếc cô đưa, ngồi lật giở tuổi thơ của cô.
"Cái này là gì thế?"
Anh cầm lên một bức thư được viết bằng bút màu, chữ viết trong như tiếng Pháp nhưng sai ngữ pháp rất nhiều.
"À, thư em viết cho bố." Lâm Diệu nói, "Nhưng ông ngoại bảo không gửi được đâu, dễ thất lạc, nên chụp lại rồi bỏ vào gói hàng gửi đi... Và đúng thật là gói hàng đó bị thất lạc luôn, lúc đó bố em đang ở đâu ấy nhỉ? Nói chung là một nơi không có người, khỏi trông mong chuyện liên lạc."
"Em viết bằng tiếng Pháp à?"
"Đúng, em chưa kể anh nghe à." Lâm Diệu khoe khoang nói:" Bố em là người gốc Hoa, nhưng không có tên tiếng Trung. Trước khi có em thì không biết nói một từ tiếng Trung nào, sau khi có em thì học được không quá mười câu."
Nhưng rồi, cô nhanh chóng đổi giọng, có phần tự đắc và trẻ con: "Tất nhiên là em cũng không có năng khiếu ngôn ngữ gì, hai bố con giờ nói chuyện với nhau bằng thứ tiếng Anh nửa vời... Nhưng mà bố vẫn giỏi tiếng Anh hơn em chút."
Năng khiếu ngôn ngữ của cô chắc chắn bị mẹ hút hết rồi, so với người mẹ có thể sử dụng thành thạo nhiều ngoại ngữ, Lâm Diệu đến tiếng địa phương còn nói không trôi chảy, gặp mấy bác lớn tuổi nói giọng gốc đặc thì cô phải đoán chừng hai ba phần nhờ ngữ cảnh.
Cô dọn mấy chiếc cúp, cùng mấy khung tranh nặng trịch, Thầm Hàm Xuyên bước tới phụ một tay, lúc này mới phát hiện một phần những danh hiệu này là của mẹ Lâm Diệu.
"Bác sĩ Lâm, Bác sĩ Lâm, Nhà thư pháp Lâm." Lâm Diệu chỉ từng cái cúp, nửa đùa nửa thật.
Ông ngoại cũng là bác sĩ Lâm.
Mẹ cũng là bác sĩ Lâm.
Đến lượt cô, bẻ lái sang viết chữ.
"Nhưng em thấy, em cũng giống bác sĩ mà, thư pháp là một kiểu chữa lành tinh thần."
"Đồng ý." Thẩm Hàm Xuyên gật đầu.
"Thôi, anh ngủ đi, mai em gọi dậy." Lâm Diệu xua tay.
"Lâm Diệu." Thẩm Hàm Xuyên gọi cô lại, "Em nghĩ... ông ngoại có chấp nhận anh không?"
Ánh mắt hiện giờ của anh giống như một đứa trẻ chờ nhận sao thưởng, hồi hộp và đầy mong đợi.
Lâm Diệu nghĩ, thì ra anh cũng có một mặt như vậy."Ừ...em cũng không chắc, để mai sẽ rõ." Cô bày cho anh một bí kíp: "Nếu trưa mai mà ông mang về một con cá sống to đùng rồi đích thân nấu cho anh ăn, thì chắc chắn là ưng rồi đấy."
Sáng hôm sau, Lâm Diệu dạy anh luyện chữ, mà Thẩm Hàm Xuyên cứ bồn chồn.
"Em nhìn ra là anh có tâm sự rồi, chữ viết đầy tâm tư luôn đấy." Cô nói: "Nghĩ gì thế?"
"Chờ cá." Thẩm Hàm Xuyên thật lòng trả lời.
Ông ngoại của Lâm Diệu sáng nay đã ra ngoài, giờ vẫn chưa về.
"Trời ơi... sao giống con mèo thế, thư giãn chút đi."
Mười một rưỡi, cửa vang lên tiếng động.
Cánh cửa lưới màu xanh mở ra kẽo kẹt, ông ngoại Lâm Diệu đã trở về.
Thẩm Hàm Xuyên thót cả tim.
Tiếng nước róc rách vang lên trong bếp.
Lâm Diệu vỗ nhẹ lưng anh: "Đi xem đi, tám chín phần rồi đấy."
Thẩm Hàm Xuyên hít một hơi sâu, đi vào bếp.
Ông ngoại cô xách một con cá chép lớn, ném vào thùng nước khiến cho nước bắn tung tóe.
Ông ngẩng mặt lên, cười hiền hậu: "Trưa nay ăn cá nhé, để ông nấu cho cháu nếm thử tay nghề của ông."
Khoảnh khắc đó, trái tim Thẩm Hàm Xuyên như biến thành một hũ mật ong, nổ tung rồi lan ra từng lớp từng lớp ngọt ngào.
Anh còn thấy muốn khóc.
Hơn hai mươi năm qua, từ lúc vào trường đạt giải, đến lúc sự nghiệp khởi sắc, chưa có điều gì khiến anh cảm động sâu sắc như con cá sống hôm nay.
Anh thong thả quay về thư phòng, nhìn thấy Lâm Diệu, không kìm được mà nở nụ cười thật tươi, lần đầu tiên trong đời, một nụ cười trọn vẹn.
"Là cá đó."
Anh nói. "To lắm luôn."