“Thiền nhi… nàng đã vì trẫm sinh ra một hoàng tử khỏe mạnh. Trẫm sẽ cho nàng một công đạo, cũng sẽ ban cho nàng vinh quang vô tận.”
Dưới nghiêm hình bức cung, thái y và bà đỡ đều khai ra sự thật.
Bọn họ đều nghe lệnh Du Phi, muốn nhân cơ hội ta sinh nở mà hại c.h.ế.t ta.
Dù cả hai vẫn cố chối rằng ta tự cầm d.a.o đ.â.m mình, nhưng phủ Nội vụ hoàn toàn không tin.
Chén thuốc kia được phát hiện có chứa dược liệu hoạt huyết cực mạnh — đúng là muốn khiến ta sau khi sinh thì m.á.u chảy không ngừng mà chết.
Hoàng thượng hạ lệnh thẩm tra toàn bộ cung nữ, thái giám của Trữ Tú cung.
Rất nhiều chuyện cũng theo đó mà sáng tỏ.
Ví như: Du Phi vu oan hãm hại Lan Quý phi; hay việc nàng giả vờ sảy thai, thực chất thai trong bụng đã c.h.ế.t từ trước, hoàn toàn không thể sinh được.
Hoàng thượng giận dữ, lập tức phế bỏ Du Phi, đày vào lãnh cung.
Tất cả những kẻ thông đồng đều bị phạt trượng đến chết.
Để bù đắp cho ta, Hoàng thượng sắc phong ta làm Nhu Phi, trao quyền quản lý lục cung.
Hoàng tử sơ sinh cũng được lập làm Thái tử.
Ba tháng sau, thân thể ta đã bình phục.
Việc đầu tiên ta làm là đến lãnh cung gặp Du Phi.
Du Phi ngồi thất thần dưới mái hiên đổ nát.
Thấy ta bước vào, ánh mắt nàng mới dần khôi phục chút thần trí.
“Tiện tỳ… ngươi quả là thủ đoạn, cũng thật ngoan độc! Ngay cả chính mình mà cũng dám hạ thủ!”
“Tiện tỳ!”
“Chỉ trách bản cung nhất thời sai một nước cờ, mới để ngươi leo lên đầu bản cung!”
“Nếu có cơ hội, bản cung nhất định sẽ giẫm nát ngươi dưới chân!”
Ta khẽ lắc đầu:
“Du Phi… ngươi không phải sai một nước. Ngươi sai… là ngay từ đầu đã đẩy ta lên giường Hoàng thượng.”
“Ngươi sai… là chưa từng xem ta là người.”
“Muốn tính kế liền tính kế, muốn ta c.h.ế.t liền ép ta chết.”
“Ta vốn chỉ mong mỗi bữa có một cái bánh bao, một đĩa dưa muối. Là ngươi ép ta tới vị trí này. Tất cả… đều là do ngươi tự chuốc lấy.”
Nói đến đây, ta phất tay.
Hai tiểu thái giám bước vào, trên khay là một dải lụa trắng và một bình sứ.
“Ngươi chọn đi.”
Ta nhìn Du Phi, lạnh nhạt nói.
Nàng tái mặt nhìn vào khay, vô thức lùi về sau, thân thể run rẩy:
“Ngươi… ngươi dám g.i.ế.c ta?! Ta là Du Phi! Là phi tần của Hoàng thượng! Ngươi dám g.i.ế.c ta, ngươi thật to gan!”
Ta bình thản nhìn nàng:
“Lúc ngươi ép c.h.ế.t Lan Quý phi trong lãnh cung, ngươi không thấy bản thân to gan sao?”
Du Phi gào lên:
“Điều đó sao có thể giống nhau?! Bổn cung là chủ tử, muốn làm gì thì làm!”
“Còn ngươi — chỉ là một tiện tỳ từ Tân giả khố bước ra, một nô lệ thấp hèn, dựa vào đâu mà dám g.i.ế.c bổn cung?!”
Ta không đáp, chỉ xoay người rời đi.
“Đứng lại cho bổn cung!”
Du Phi giận dữ thét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta dừng bước.
“Bổn cung nói cho ngươi biết — phụ thân ngươi hiện đang nằm trong tay bổn cung, cả huynh trưởng ngươi — kẻ bỏ trốn đi lưu lạc, cũng bị bắt rồi. Chỉ cần bổn cung chết, hai kẻ đó cũng đừng hòng sống sót!” Du Phi
Nghe vậy, ta khẽ cong khoé môi.
Hóa ra… đây mới là quân cờ cuối cùng mà nàng ta nắm trong tay.
Ta quay lại nhìn nàng, nở nụ cười rạng rỡ:
“Nếu họ thật sự chết… ta còn phải cảm ơn ngươi.”
Du Phi ngẩn người, hiển nhiên không ngờ ta sẽ nói vậy.
Ta chẳng buồn nói thêm, tiếp tục xoay người bước đi.
Du Phi cuống quýt, vội vàng lao lên cản đường:
“Ngươi tưởng mình thắng rồi sao? Thực ra ngươi chỉ là một kẻ thay thế — là cái bóng của tỷ tỷ ta!”
“Ngươi vĩnh viễn sống trong hình bóng người khác!”
“Hoàng thượng chưa từng yêu ngươi, ngươi chỉ là một trò cười đáng thương!”
Ta nhìn bộ dạng điên cuồng của nàng, chỉ thấy buồn cười.
Nàng sống quá tốt, nên mới tưởng rằng mọi nữ nhân đều cần tình yêu của nam nhân, đều sợ làm “cái bóng”.
Nhưng những người như ta — sống sót thôi đã là điều không dễ.
Ta khẽ bật cười:
“Ta không để tâm đâu.”
Dứt lời, ta quay lưng bước đi.
Du Phi vẫn chưa từ bỏ, định lao lên tiếp.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng hai tiểu thái giám đã nhanh hơn một bước, giữ chặt lấy nàng ta.
“Vì sao ngươi không để tâm? Ngươi dựa vào cái gì mà không để tâm?!”
Nàng gào lên đầy căm hận.
Ta làm như không nghe thấy, chỉ đến khi bước tới ngưỡng cửa mới dừng lại, lạnh nhạt buông một câu:
“Tiễn Du Phi lên đường.”
Sau lưng, tiểu thái giám khom người tiếp lời:
“Nô tài tuân chỉ.”
Ngay sau đó là tiếng thét kinh hoàng của Du Phi vang vọng phía sau.
Ta bước ra khỏi lãnh cung, ngẩng đầu nhìn trời — một bầu trời vuông vức, lạnh lẽo nhưng sáng tỏ.
Ta hít sâu một hơi.
Từ nay về sau, những ngày tháng của ta… cuối cùng cũng dễ thở hơn nhiều rồi.
Ta từng là một cung nữ nhỏ nhoi, chỉ mong mỗi ngày có một chiếc bánh bao, một bát cháo loãng.
Từng nhẫn nhục cầu sống, từng bị coi là kẻ thay thế, từng bị đẩy xuống vực sâu — ta đều cắn răng bước qua.
Sau cùng mới hiểu:
Trên đời này, không ai sinh ra đã cao quý.
Chỉ có kẻ không cam lòng, mới sống được đến cuối cùng.
Ta chưa từng muốn độc ác, chỉ là thế gian chưa từng cho ta đường lui.
Không phải ta muốn thắng, mà là thua một lần… là mất mạng.