Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Chương 65: Chân gà có ngon không?



Tại sao Dung Tử Ẩn ra ngoài lại còn mang theo thứ này? Thật sự mặc nó ra đường mà không thấy mất mặt sao?  

Có lẽ học trưởng bị đả kích quá nặng, theo phản xạ hỏi ra thắc mắc trong lòng.  

Dung Tử Ẩn trả lời rất thản nhiên: “Ban đầu cũng thấy ghét lắm, nhưng mặc quen rồi thì cũng ổn.”  

Học trưởng càng thêm mông lung. Trong khoảng thời gian anh ta tốt nghiệp, rốt cuộc trường Nông nghiệp đã thay đổi thế nào mà đến mức sinh viên không thể mặc đồ bình thường mà phải mặc đồng phục khoa? 

Lại còn cái phối màu phản nhân loại thế này? 

Dung Tử Ẩn thuận miệng hỏi: “Đồng phục khoa hồi khóa anh thế nào?”  

Học trưởng sững người một giây, nhớ lại rồi đáp: “Hình như là tím sáng với chữ xanh đậm.”  

Dung Tử Ẩn: “Ừm, xanh phối tím như cứt chó. Chả khác gì đỏ phối xanh – trông như một cục phân chó bị sét đánh vậy. Xem ra đây là truyền thống của khoa thú y rồi.” 

【U sầu +1000】  

Học trưởng chậm rãi nói: “Tự nhiên tôi không còn thấy nhớ trường cũ nữa.”  

Dung Tử Ẩn vỗ vai anh ta: “Không sao, từ từ rồi anh cũng sẽ nhớ thôi.”  

Học trưởng: … Cậu em khóa dưới này của mình, có gì đó không đúng lắm thì phải?  

Hệ thống thở dài: Dung à, bây giờ cậu chỉ có mỗi một trợ thủ này thôi, bớt dọa người ta đi, đừng để anh ấy chạy mất.  

Dung Tử Ẩn vẫn rất tự tin: Không thể nào, chúng tôi là anh em ruột có “huyết thống” với nhau cơ mà.  

Câu này vừa thốt ra, Dung Tử Ẩn lập tức nhận được thông báo từ hệ thống.  

【Nghi hoặc từ học trưởng La Hạ +1000】  

Hệ thống: Chết tiệt, Dung cẩu, bớt lố chút đi! Anh ta bắt đầu nghi ngờ nhân sinh rồi kìa!  

Dung Tử Ẩn: …

Tuy nhiên, dù thế nào thì hai người cũng ra ngoài để làm việc chính. Vì vậy, sau khi đùa giỡn một chút, Dung Tử Ẩn nhân lúc không khí vẫn đang sôi nổi, tranh thủ giải thích cho La Hạ về kế hoạch công việc sắp tới.  

Bọn họ có tổng cộng hai mươi địa điểm cần đến, phân bố khắp cả nước chủ yếu là những vùng núi hẻo lánh.  

Chuyến đi lần này của Dung Tử Ẩn chủ yếu để thu thập mẫu, đồng thời xác định một địa điểm để đóng quân lâu dài về sau.  

“Khoan đã, không ở Yến Kinh sao?” La Hạ giật mình, cảm thấy suy nghĩ này của Dung Tử Ẩn chẳng khác gì Thần Nông nếm trăm loại thảo dược trong sách cổ.  

“Đúng thế.” Dung Tử Ẩn gõ nhẹ vào bìa tập hồ sơ giấy trên tay, nói tiếp: “Mầm bệnh truyền nhiễm ở gia cầm có rất nhiều chủng loại, giống như virus cúm vậy, chỉ cách một mùa là đã có biến chủng mới.”  

“Nếu cứ ngồi trong phòng thí nghiệm chờ địa phương gửi mẫu đến thì quá tốn thời gian. Thay vì ngồi yên một chỗ, trực tiếp đến tận nơi sẽ giúp đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu.”  

“Hơn nữa, vaccine đã ra đời rồi, chẳng lẽ không cần quan sát kết quả lâm sàng sao? Không lẽ chỉ dựa vào mấy con ngỗng trong viện nghiên cứu là có thể kết luận được chắc?”  

“…Cũng có lý.” La Hạ gật đầu bị Dung Tử Ẩn thuyết phục.  

“Cho nên nếu anh muốn quay về thì vẫn còn kịp đấy.” Dung Tử Ẩn nhìn La Hạ, giọng điệu rất nghiêm túc: “Thầy hướng dẫn không phải người khắt khe, anh có nhà ở Yến Kinh, không nỡ rời đi cũng là chuyện bình thường, không sao cả.”  

“Tôi không có ý đó.” La Hạ theo bản năng phản bác, nhưng ngay sau đó, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ kỳ lạ.  

Dung Tử Ẩn nói anh ta có nhà ở Yến Kinh, thầy hướng dẫn sẽ không trách. Vậy còn Dung Tử Ẩn thì sao? Cậu ta không có nhà ở Yến Kinh à?  

La Hạ theo phản xạ quan sát Dung Tử Ẩn, nhưng không thể nhìn ra được điều gì từ nét mặt của cậu ta. Anh lớn hơn Dung Tử Ẩn sáu khóa, lúc anh tốt nghiệp, cậu ta còn chưa bước vào trường. Đến khi Dung Tử Ẩn trở thành thủ khoa đầu vào của Đại học Nông nghiệp Yến Kinh, La Hạ lại đang bận rộn tìm việc nên cũng không để ý nhiều.  

Lần này anh đi cùng Dung Tử Ẩn thật sự chỉ vì cả hai đều xuất thân từ Đại học Nông nghiệp, và anh không ưa đám nghiên cứu viên kia coi thường cậu ta. Thành ra, về quá khứ của Dung Tử Ẩn, anh hoàn toàn không biết gì cả.  

Nhưng dù sao cũng chỉ mới quen biết, quan hệ chưa đủ thân thiết để truy hỏi. Vì vậy, anh đành cúi đầu xem kế hoạch tương lai mà Dung Tử Ẩn đưa cho mình.

Càng xem, La Hạ càng cảm thấy kinh ngạc.  

Bản kế hoạch này không giống thứ mà một tên lính mới vừa tiếp quản đề tài có thể viết ra. Là do viện trưởng viết hộ cậu ta sao? 

Không, cũng không đúng, phong cách không giống. Vậy tức là Dung Tử Ẩn tự viết?  

La Hạ lập tức sững sờ.  

Dung Tử Ẩn gõ nhẹ lên bìa tài liệu, mỉm cười: “Tôi đã nghiên cứu đề tài này từ năm hai rồi. Trước đây tôi từng bị điều xuống nông thôn một thời gian, phần lớn dữ liệu thực nghiệm đều được ghi lại trong thời gian làm bác sĩ thú y ở trạm chăn nuôi.”  

“Môi trường ở đó không quá tệ, chỉ là không thoải mái như Yến Kinh thôi.”  

Dung Tử Ẩn nói rất nhẹ nhàng, nhưng khi La Hạ lật xem phần dữ liệu thí nghiệm đồ sộ phía sau, sự kính nể dành cho Dung Tử Ẩn càng dâng cao như núi.  

Ban đầu anh còn tưởng mình chỉ hành động theo cảm tính, nhưng bây giờ mới nhận ra mình thật sự nhặt được báu vật.  

Dịch bệnh gia cầm luôn là nỗi lo lớn nhất trong ngành chăn nuôi, không chỉ vì thiệt hại kinh tế mà còn vì mầm bệnh có thể gây hại cho con người. Vi khuẩn gây bệnh không vì khác loài mà giảm tác động, thậm chí còn có thể đột biến thành chủng nguy hiểm hơn.  

Nhưng lĩnh vực này hiện nay chưa có nhiều người nghiên cứu chuyên sâu. Biết đâu, Dung Tử Ẩn thực sự có thể tạo ra đột phá!  

“Tổ trưởng, tôi xem xong rồi, không có gì thắc mắc. Sau này tôi nghe cậu hết.”  

Một câu nói này của La Hạ không chỉ thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào Dung Tử Ẩn mà còn đặt bản thân lên cùng một con thuyền với cậu ta.  

Mấy năm tới, anh có được hưởng lợi hay không, tất cả phụ thuộc vào việc Dung Tử Ẩn có kiếm được miếng thịt hay không.  

Nhưng La Hạ nghĩ, chỉ cần nhìn con người Dung Tử Ẩn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Dù gì, bọn họ đều là người bước ra từ Đại học Nông nghiệp mà!

Lúc này, tại viện nghiên cứu Yến Kinh, vị giáo sư mập nhìn thanh niên đang ngồi chờ trong phòng khách với vẻ mặt không mấy dễ chịu. 

Nếu Dung Tử Ẩn có mặt ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên, bởi vì người đến lại chính là Quý Thự. Nhưng khác hẳn với dáng vẻ lúc mới gặp ở thôn trang trước kia, sắc mặt của Quý Thự giờ đây không được tốt lắm, ngược lại, khí chất cả người lại trở nên trầm ổn hơn nhiều.  

Anh ta đối với vị giáo sư mập rất cung kính, thậm chí còn gọi một tiếng: “Chú nhỏ.”  

Thế nhưng vị giáo sư này lại chẳng hề khách sáo, phất tay đuổi thẳng, giọng điệu đầy ghét bỏ: “Cậu đến đây làm gì? Mau cút đi!” 

Đối với Quý Thự, vị giáo sư này quá mức quen thuộc. Dù không tiếp xúc nhiều, nhưng dù sao cũng là người trong nhà. Cha ruột của Quý Thự khi còn sống là đại ca của ông ta. Sau này, khi Quý gia xảy ra nội đấu, chính ông cũng đã ra tay giúp Quý Thự một phen, đưa anh ta ra nước ngoài lánh nạn.  

Có điều, ông ta vạn lần không ngờ rằng, sau khi trở về, Quý Thự lại như biến thành một con người khác. Không những tình nhân bên cạnh thay đổi liên tục, mà bản thân anh ta cũng trở nên ốm yếu, xanh xao.  

Quan trọng hơn chính là thủ đoạn của Quý Thự. Bất kể ngày xưa có thù oán gì, nhưng dù sao cũng là người một nhà. Ấy vậy mà Quý Thự ra tay quá mức tuyệt tình, không chỉ đẩy người ta ra nước ngoài, mà còn hận không thể nghiền xương kẻ địch thành tro. Ở độ tuổi này mà đã cực đoan đến vậy, đúng là đáng sợ.  

May mắn là anh ta vẫn còn kính trọng ông. Hai năm qua, viện nghiên cứu có cần đầu tư gì, Quý Thự chưa bao giờ tiếc tiền. Thậm chí, người chống lưng lớn nhất cho đề tài của Dung Tử Ẩn lần này chính là Quý Thự.  

Cũng vì thế mà vị giáo sư này càng thêm lo lắng. Tiểu đồ đệ của ông dù chó má đến đâu thì cũng phải thừa nhận mặt mũi rất đẹp. Còn Quý Thự, thanh danh ở Yến Kinh đã thối nát đến không thể thối hơn. Điều ông sợ nhất chính là Quý Thự đánh hơi được mùi rồi mò đến tìm Dung Tử Ẩn để gây họa. 

Bởi vậy, bây giờ nhìn anh ta, ông lại càng thấy ngứa mắt.

Quý Thự cũng chẳng có cách nào với vị tiểu thúc này của mình. Nhưng những người làm nghiên cứu khoa học thường đơn thuần hơn trong chuyện xã giao. Nếu không nhờ ông quan tâm giúp đỡ năm đó, e rằng Quý Thự cũng khó giữ được cái mạng này.  

Nhưng bây giờ tình thế đã khác, anh nhất định phải biết Dung Tử Ẩn đã đi đâu.  

“Đừng hòng nghĩ tới, dù sao cũng không ở Yến Kinh.” 

“Chú nhỏ.” Quý Thự đặt tách trà xuống, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Chú nhỏ đừng lo, cháu không qua làm phiền cậu ấy, chỉ muốn gửi một quản gia đi cùng — một người có thể lo chuyện sinh hoạt hằng ngày và quan trọng nhất là bảo vệ cậu ấy khi cần. Lão Ngô, chú cũng biết đấy, hắn là người cháu đã tin dùng từ lâu.”  

“Dung Dung còn trẻ lắm, La Hạ thì chỉ là một học giả thuần túy, tay không xách nổi, vai không gánh xuể. Hơn nữa, nơi họ đến toàn là những vùng hẻo lánh xa xôi. Sơn cùng thủy tận dễ sinh giặc cướp. Nếu chẳng may xảy ra xung đột, thực sự bị thương thì phải làm sao? Có lão Ngô đi theo, lỡ có chuyện gì, ít nhất cũng có thể giúp cậu ấy chạy thoát.”  

Quý Thự nói rất chân thành khiến vị giáo sư mập không khỏi chột dạ.  

Những lời này đúng ngay chỗ ông ta lo lắng nhất. 

Ông ta biết chuyến đi này của Dung Tử Ẩn rất có thể sẽ kéo dài trong một thời gian lâu. Trước đó, ông đã cố tình nhét thêm người vào nhóm của cậu, chính vì sợ Dung Tử Ẩn còn nhỏ tuổi nên ra ngoài dễ bị thiệt thòi. Nhưng ai ngờ lại gây ra xung đột giữa cậu và đám nghiên cứu viên trong viện, cuối cùng chỉ có mỗi La Hạ chịu đi theo.  

Những chuyện khác còn tạm được, nhưng trong số những ngôi làng họ sắp đến, có mấy nơi ông ta cũng biết rõ.  

Phong tục ở đó thô bạo, hơn nữa còn nghèo đến mức thê thảm. Ở đó, mạng súc vật còn đáng giá hơn cả mạng người. Dung Tử Ẩn mà thực sự đi đến đó, nếu mọi chuyện êm đẹp thì không sao, nhưng một khi có dịch bệnh bùng phát, muốn áp dụng biện pháp phòng chống cũng không phải dễ.  

Lỡ như đánh nhau thật thì sao…?  

Vị giáo sư mập không khỏi hít một hơi lạnh. Nhưng khi nhìn Quý Thự trước mặt, ông ta lại có chút chần chừ, lo trước lo sau.

Quý Thự đặt tách xuống, nói: “Chú nhỏ, trước đây cháu đã gặp Dung Dung ở trong thôn rồi. Nếu thực sự muốn ra tay, chẳng lẽ còn phải đợi đến bây giờ sao?”  

Vị giáo sư mập cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Quý Thự gọi điện điều người đến, sau đó chuẩn bị rời đi.  

Trước khi đi, vị giáo sư mập chặn Quý Thự lại, nói một câu: “Tử Ẩn không có chí hướng ở đây, cậu...”  

Từ lúc bước vào đến giờ, Quý Thự vẫn chưa hề bày tỏ thái độ, nên vị giáo sư mập cũng không tiện nói quá rõ ràng.  

Nhưng Quý Thự lại không nhịn được mà bật cười: “Cháu đều hiểu cả, chú nhỏ. Tương lai của Dung Dung nhất định sẽ vô cùng rộng mở.” 

Nói xong, cậu xoay người rời đi. Ngược lại, vị giáo sư mập chau mày, cảm thấy đứa cháu này hôm nay dường như có chút khác lạ. 

Sau khi rời đi, Quý Thự lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Dung Tử Ẩn.  

Gõ xong bốn chữ “Thuận buồm xuôi gió”, Quý Thự nhấn gửi, nhưng ngay khi chưa kịp gửi đi, anh đã nhanh chóng rút lại tin nhắn.  

Đợi thêm chút nữa đi! Bây giờ là giai đoạn quan trọng nhất của Dung Tử Ẩn. Chỉ cần bảo vệ tốt người ấy, tương lai vẫn còn dài. 

Lúc này, Dung Tử Ẩn vẫn chưa biết Quý Thự và vị giáo sư mập có quen biết, cũng không biết rằng vị mỹ nhân cậu hai lần ra tay cứu giúp thực chất lại là nhà đầu tư lớn nhất cho dự án nghiên cứu của mình. 

Máy bay vừa hạ cánh, cậu và La Hạ đứng trên vùng đất xa lạ, chuẩn bị bắt đầu cuộc khảo sát lấy mẫu kéo dài suốt một năm.  

Trong sân bay đông đúc, La Hạ nhìn xung quanh rồi hỏi: “Viện trưởng thực sự nói là sẽ có người đến đón chúng ta à?”  

Đây cũng là lần đầu tiên anh ta ra ngoài thực địa. Ban đầu cứ nghĩ chỉ đơn giản là tự mình đến nơi rồi phối hợp với trạm chăn nuôi địa phương để khảo sát lấy mẫu, không ngờ lại có người giúp xử lý những việc lặt vặt này.

Dung Tử Ẩn lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn một lần nữa, rồi nói: “Ừm, nghe nói một người họ Ngô sẽ làm hướng dẫn viên cho chúng ta.” 

Hai người đang nói chuyện thì bỗng có một người đàn ông cao đến mét chín, toàn thân cơ bắp rắn chắc, trông như vệ sĩ của tổng tài đi thẳng về phía họ.  

La Hạ huých khuỷu tay vào Dung Tử Ẩn, nhỏ giọng nói: “Chắc không phải người này chứ?”  

Dung Tử Ẩn cũng quan sát người đàn ông vạm vỡ đang đi thẳng về phía họ: “Tôi cũng không biết, đợi anh ta đến rồi hỏi thử xem.” 

Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài mét, người đàn ông nhanh chóng đứng trước mặt hai người, nở một nụ cười thân thiện để lộ tám chiếc răng trắng như tuyết.  

Dung Tử Ẩn thử hỏi: “Anh là... Lão Ngô?”  

“À, đúng rồi.” Người đàn ông gật đầu, vừa mở miệng đã nói giọng Tứ Xuyên đặc sệt: “Viện trưởng sợ hai đứa nhóc tụi bây không đáng tin nên gọi tôi đến trông chừng.”  

“Giờ tụi bây định làm cái gì?”  

La Hạ là người gốc Yên Kinh, từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi thành phố, nên nghe câu này xong hoàn toàn không hiểu gì. Anh ta vô thức quay sang nhìn Dung Tử Ẩn.  

Dung Tử Ẩn thực ra cũng không hiểu, nhưng vẫn rất bình tĩnh trả lời: “Chân gà ngâm ớt có ngon không?”  

Hệ thống: …  

La Hạ: …  

Lão Ngô: …