Đây là lần đầu tiên tôi thấy Kỷ Duy Lễ mất kiểm soát như vậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, "Làm sao tôi dám? Tại sao anh không hỏi cậu ta, xem cậu ta đã làm gì để dám như vậy?"
"Nếu trong bảy năm ở bên nhau, anh từng thật lòng với tôi dù chỉ một lần, nếu sau khi cưới anh từng đưa tôi gặp gia đình một lần, thì tôi đã không bao giờ có cơ hội đồng ý với cậu ta!"
Chúng tôi giận dữ nhìn nhau, lòng tôi cuộn lên những cảm xúc về quá khứ.
Anh đột nhiên dịu lại, ôm lấy tôi.
Môi chạm nhẹ vào tai tôi.
"Chia tay với cậu ta đi, coi như anh không biết gì cả."
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi bật cười.
"Tôi không chia tay."
"Bây giờ tôi không còn là ai của anh, việc tôi ở bên ai cũng không liên quan đến anh."
Kỷ Duy Lễ mím môi, cố kiềm chế cơn giận.
"Em rốt cuộc muốn gì?
"Tiền? Tôi có thể cho em.”
"Hay là danh phận, em nghĩ cậu ta sẽ cưới em sao?"
"Hôn nhân, tôi đã từng nhảy vào một lần rồi, anh nghĩ tôi còn bận tâm sao?"
"Vậy là vì sao, là muốn trả thù tôi sao?"
Nghe câu này tôi bật cười, "Kỷ tổng, anh hỏi sai người rồi."
"Người mà anh nên hỏi là Mạnh Sùng Vũ, là vì sao cậu ta cố gắng tiếp cận tôi."
Kỷ Duy Lễ mang vẻ mặt phức tạp, tay chạm nhẹ lên má tôi.
"Em trưởng thành rồi."
Tôi im lặng nhìn anh.
Một lúc lâu sau, anh siết nhẹ tay, nắm lấy cằm tôi.
Không để tôi từ chối, anh lại cúi xuống hôn tôi.
Tôi không nể tình mà cắn mạnh vào môi anh.
Anh đau đớn lùi lại, lấy tay chạm vào vết m.á.u trên môi rồi bật cười.
"Tâm Hoan, em như vậy khiến tôi bắt đầu hối hận vì đã cho em tự do."