Cảnh hỗn loạn chỉ dừng lại khi Tạ Ngôn Tri xuất hiện.
Bà cụ được đưa lên taxi, đám đông cũng tự động giải tán.
Khi Lâm Tiêu Nguyệt rời đi, cô ta còn giả vờ quan tâm hỏi thăm Tạ Ngôn Tri: "Anh sống tốt chứ?"
Tạ Ngôn Tri chỉ đáp lại nhạt nhẽo: "Không phiền cô lo."
Lúc này, ánh chiều tà vừa hạ xuống đường chân trời, những chú chim trắng thong thả bay lượn trên bầu trời.
Tôi ngồi trên băng ghế dài, nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực đến ngẩn người.
Ánh sáng rơi xuống người tôi bỗng nhiên bị che lại, một bóng người cao lớn phủ xuống trước mặt tôi.
Tạ Ngôn Tri cúi mắt nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh, thản nhiên.
Tôi cố chấp nhìn anh, không nhúc nhích.
Cả hai im lặng đối đầu một lúc lâu.
Anh thở dài, đưa tay kéo tôi.
Nhưng tôi không nhúc nhích.
Tôi nhìn anh, chớp mắt vài cái.
Nước mắt rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Anh khựng lại.
"Tạ Ngôn Tri."
Dù tôi đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không thể ngăn chút nghẹn ngào thoát ra.
Ánh mắt bình thản của anh lập tức tan vỡ, một chút bối rối hiện lên.
Ngón tay anh khẽ động, vụng về đưa tay lên.
Đầu ngón tay vừa chạm vào da tôi.
Thu Vũ Miên Miên
Tôi lập tức nghiêng đầu tránh:
"Chúng ta ly hôn đi, Tạ Ngôn Tri."
Cơn gió nóng bức của buổi chiều tà mang theo lời nói rất nhẹ ấy đến tai anh.
Vành mắt anh lập tức đỏ lên.
Nhưng anh vẫn cố chấp, không chớp mắt, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đẩy anh ra, lau nước mắt, đứng dậy rời đi.
Tiếng ve sầu kêu trên những tán cây ngô đồng.
Mọi thứ dường như trùng khớp với những ký ức của năm xưa.