Niên Niên Hữu Ngu

Chương 15



Ta vẫn luôn biết người này rất đẹp.  

 

Nhưng không ngờ, khi hắn cười lên, lại... lại—  

 

Lại mê người tới như vậy!  

 

Ta không nhịn được, cúi xuống, hôn lên khóe môi còn mím chặt sau khi nói xong câu nói ấy của hắn.  

 

Rồi cười rộ lên:  

 

"Vậy bây giờ, chàng có còn sính lễ để cưới ta không?  

 

"Phụ thân đã nói, dù là con rể tới nhà, sính lễ cũng không thể thiếu!"  

 

Người Tạ gia từ trước đến nay, vẫn luôn bá đạo như vậy.  

 

Đuôi mắt cong cong lại ứng đỏ.  

 

Nhưng lần này.  

 

Dẫu ánh sáng có rơi vào màn đêm sâu thẳm, cũng không hề lụi tắt.  

 

Lục Mạnh Niên mỉm cười liếc nhìn ta, tùy ý để ta làm càn.  

 

"A Ngu."  

 

Hắn khẽ gọi ta, hết lần này tới lần khác.  

 

Hơi thở hổn hển bật ra từ khóe môi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài thỏa mãn:  

 

"Lòng ta thích nương tử, đã lâu lắm rồi."

 

23.

 

Tiêu Hoài Phong nói, Lục Mạnh Niên đã cướp của hắn không biết bao nhiêu thứ. 

 

Còn đánh trọng thương rất nhiều hộ vệ của hắn. 

 

Ngay cả phí luyện thủ thuở nhỏ cũng còn nợ chưa trả. 

 

Nay Lục Mạnh Niên phải trả lại hết cho hắn. 

 

"Đường đường là Thái tử, chẳng lẽ còn quỵt nợ hay sao?"  

 

Giọng Tiêu Hoài Phong đầy oán hận.  

 

Mà phụ thân sau này cũng không hề giấu ta chuyện này. 

 

Ông nói năm đó chính Lục Mạnh Niên đã nhắc nhở ông về mưu đồ của huyện lệnh.  

 

"Nhưng ta cũng cùng hắn diễn một vở kịch phản trắc, giúp hắn quét sạch một số kẻ thù. Ta không nợ tên sói con đó cái gì cả!"  

 

Nói thì nói vậy.  

 

Nhưng ta biết, phụ thân vẫn luôn chê bai những người ta tìm không đủ bản lĩnh. 

 

Ông đã cười khẩy không dưới một lần:  

 

"Chọn mãi mà chẳng kiếm được kẻ nào hơn tên sói con đó, thật đúng là vô dụng!"  

 

Ta rụt cổ, thầm nghĩ dẫu sao trên đời này, cũng chỉ có một Lục Mạnh Niên mà thôi.  

 

Bọn họ đang đợi Lục Mạnh Niên.  

 

Mà ta cũng vậy.  

 

May mà, ta vẫn còn chờ được.  

 

24.

 

Góc nhìn của Lục Mạnh Niên.  

 

Lục Mạnh Niên rất ghét nha đầu tên Tạ Ngu kia.  

 

Ồn ào.  

 

Phiền phức.  

 

Lại còn yếu đuối muốn chêc.  

 

Dù hắn biết chính Tạ Ngu đã cứu hắn.  

 

Hắn cũng biết bản thân bị mua về làm đồng dưỡng phu để xung hỉ cho Tạ Ngu.  

 

Nhưng hắn vẫn rất ghét Tạ Ngu.  

 

Hắn cay độc nghĩ, tại sao trên đời này vẫn có người có thể sống một cách ngây thơ và vui vẻ đến thế?  

 

…  

 

Tạ Ngu dường như rất thích hắn.  

 

Nàng luôn muốn hắn ở bên mình.  

 

Lại còn ép hắn ăn rất nhiều thứ.  

 

Nàng nói ăn nhiều mới khỏe mạnh, mới không dễ mắc bệnh.  

 

Nhưng bản thân nàng ăn nhiều như thế, chẳng phải vẫn là một con ma ốm hay sao?  

 

Lục Mạnh Niên cảm thấy Tạ Ngu thật sự rất phiền.  

 

Còn là một kẻ dối trá.  

 

…  

 

Tạ Ngu lại đổ bệnh.  

 

Hắn lại bị đánh.  

 

Vậy vì sao Tạ Ngu không chêc đi?  

 

Như thế, hắn cũng có thể chêc sớm một chút.  

 

Dù sao thì sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.  

 

…  

 

Tạ Ngu đánh bọn trẻ con đã bắt nạt hắn.  

 

Nàng nói, hắn nên đánh trả.  

 

Nếu có chuyện gì, nàng sẽ gánh thay.  

 

Đồ dối trá.  

 

Vừa rồi rõ ràng còn sợ đến mức nước mắt lưng tròng.  

 

Nói là giúp hắn đánh lại, kết quả vừa cầm gậy lên đã tự vấp ngã.  

 

Đau đến bật khóc vẫn còn muốn an ủi hắn.  

 

Đúng là đồ ngốc.  

 

…Hình như vừa rồi nàng đập đầu xuống đất, không biết có trở nên ngốc hơn không?  

 

Hắn không muốn bị một kẻ ngốc bám theo.  

 

…  

 

Tạ Ngu nói nàng có thể giúp hắn đi học.  

 

Thực ra, hắn cũng chẳng muốn đến thư viện đến thế.  

 

Chẳng qua là không muốn theo hầu nha đầu này mà thôi.

 

Nghe nàng lải nhải, thực sự vô cùng nhàm chán.  

 

Thế nhưng, Lục Mạnh Niên lại nghe người ta nói rằng, để phụ thân nàng đồng ý, Tạ Ngu đã đồng ý không ít việc nàng chẳng hề thích.  

 

Tỷ như luyện chữ.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nien-nien-huu-ngu/chuong-15-het.html.]

Tỷ như thêu thùa.  

 

Nhưng có cô nương nhà ai thêu thùa đến mức đ.â.m cho tay mình sưng vù như củ cải hay không?  

 

Tạ Ngu lại khóc lóc đến tìm hắn.

 

Bảo hắn thổi cho thì mới đỡ đau.  

 

Lục Mạnh Niên không thích mấy trò trẻ con này chút nào.  

 

Vì thế, hắn dời mắt sang đầu sỏ gây họa.  

 

Nhíu mày nghĩ, thêu thùa thật sự khó đến vậy sao?  

 

…  

 

Thêu thùa không khó chút nào.  

 

Đơn giản là vì Tạ Ngu quá ngốc mà thôi.  

 

Ngốc chêc đi được.  

 

Ngay cả hắn cũng đã học được rồi.  

 

…  

 

Sách bị đốt.  

 

Hắn lại bị phạt.  

 

Nhưng đây là lần đầu tiên, Lục Mạnh Niên không hề nghĩ nếu Tạ Ngu chêc đi thì tốt biết bao.  

 

Hắn chỉ ngẩn người, nhìn đống lửa cháy rực.  

 

Thầm nghĩ.

 

Thì ra Tạ Ngu thực sự không thể rời xa hắn.  

 

Sau đó, hắn lại nhận được sách.  

 

Lại có một lão tú tài không cần báo đáp, tận tâm giải đáp những câu hỏi cho hắn.  

 

Ngốc quá đi mất.  

 

Nàng thật sự cho rằng hắn không biết là ai đưa tới sao?  

 

Nhưng Lục Mạnh Niên lại cảm thấy rất phiền.  

 

Vì chuyện mua sách, tìm người, mà Tạ Ngu lại gần gũi với tên nhóc nhà họ Tiêu kia hơn.  

 

Hắn không thích Tiêu Hoài Phong chút nào!  

 

…  

 

Lục Mạnh Niên mơ một giấc mơ 

 

Trong mơ, hắn là nam chính của thế gian này.  

 

Còn Tạ Ngu, chỉ là một nữ phụ mờ nhạt.  

 

Trong mơ, hắn không yêu Tạ Ngu.  

 

Thậm chí sau này còn lạnh lùng nhìn nàng bị hành hạ đến chêc.  

 

Làm sao có thể chứ?  

 

Lục Mạnh Niên cảm thấy giấc mơ này thật hoang đường.  

 

Bởi vì Tạ Ngu không xấu xa chút nào.  

 

Nàng vừa ngốc nghếch, lại vừa khờ dại.  

 

Hắn sao có thể ghét Tạ Ngu được?  

 

Mãi đến sau này, khi Tang Dao Dao bước chân vào Tạ phủ.  

 

Trong giấc mơ kia, cũng có một nữ chính tên Tang Dao Dao.  

 

Lục Mạnh Niên sẽ yêu nàng ta.  

 

Tạ Ngu sẽ chết.  

 

Ha.  

 

Thật là nực cười.  

 

Lục Mạnh Niên lạnh lùng nghĩ.  

 

Ngay sau đó, hắn vung đao với vẻ mặt vô cảm, hung hăng khắc một vết sâu trên cánh tay mình.  

 

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

Như một sự trừng phạt vì khoảnh khắc thất thố khi nhìn thấy Tang Dao Dao hôm nay.  

 

Hắn mới là chủ nhân của thân xác này!  

 

…  

 

Chuyện giấu trộm y phục của Tạ Ngu đã bị phát hiện.  

 

Tạ Minh giận dữ, suýt nữa đánh chêc hắn.  

 

Nhưng Lục Mạnh Niên vẫn quỳ thẳng tắp.  

 

Sau đó, thật chậm rãi, thật chậm rãi, hắn dập đầu một cái với Tạ Minh.  

 

Hắn ác ý nghĩ—  

 

Những chuyện quá đáng hơn, còn đang chờ phía sau.  

 

…  

 

Lục Mạnh Niên sinh ra một loại nghiện.  

 

Chỉ có với Tạ Ngu.  

 

Hắn không thể khống chế được khao khát muốn chạm vào nàng.  

 

Muốn ôm lấy nàng.  

 

Muốn mỗi thời mỗi khắc đều ở bên nàng.  

 

Muốn trong mắt nàng chỉ có duy nhất mình hắn—  

 

Dần trở nên điên cuồng và cố chấp.  

 

Nhưng tất cả những điều này, đều bị chôn vùi vào ngày Tạ Ngu không còn thích con mèo nhỏ kia nữa.  

 

A Du không thích ai bám dính.  

 

Vậy nên mọi dục vọng, mọi khao khát, đều bị đè nén đến tận cùng.  

 

Lục Mạnh Niên nghĩ—  

 

Không sao cả.  

 

A Ngu thích người thế nào.  

 

Hắn sẽ thành thế ấy.  

 

Chỉ cần A Ngu vui vẻ.  

 

…  

 

Lục Mạnh Niên thích Tạ Ngu.  

 

Hắn muốn A Ngu của hắn.  

 

Niên niên vô ưu.  

 

Tuế tuế bình an.

 

(Hết)