Niên Niên Trọng Sinh

Chương 8: Hai Kiếp Chân Tình



{12}

Cho đến khi Giang Trọng Ninh đưa tôi về nhà, lái xe rời đi, tôi vẫn còn có chút hoảng hốt.

Thật ra cũng không phải là hoàn toàn không nhận ra.

Những khoảnh khắc ở bên Giang Trọng Ninh, như đèn kéo quân hiện lên trong đầu tôi.

Hôm đó từ quán lẩu ra "tình cờ" gặp anh, anh đưa tôi đến bệnh viện, sau đó lại kịp thời cứu tôi khỏi mấy người đàn ông kia, mắng Giang Văn Tự thay tôi trút giận, cùng tôi kiện ly hôn, thậm chí kiếp trước còn tố cáo Ôn Đình...

Manh mối có thể thấy ở khắp nơi.

Nhưng, tại sao chứ?

 

Ngoài nghi hoặc và hoảng hốt, tim tôi cũng đập loạn nhịp một chút.

"Anh thích em, rất lâu rồi."

Bên tai lại vang lên lời tỏ tình có chút run rẩy của Giang Trọng Ninh.

Vừa nãy, anh thấy tôi chỉ ngây ngốc nhìn anh, đột nhiên cười, nói một câu, "Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian."

Tôi đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên.

...

 

"Trung Trung."

Sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc mà xa lạ.

Tôi quay người, nhìn thấy Giang Văn Tự đang đứng dưới ánh trăng im lặng nhìn tôi.

Sắc mặt anh ta trắng bệch, dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, gò má gầy đi rất nhiều, dáng người cũng giống như cành khô héo úa trong mùa thu.

"Vừa nãy, là chú ta đưa em về?"

"Hai người ở bên nhau rồi?"

‘Chú ta’ là ai, không cần nói cũng biết.

Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta, "Liên quan gì đến anh?"

 

Sắc mặt Giang Văn Tự trắng bệch như tờ giấy, đau khổ, ủ rũ cúi đầu,

"Gần đây anh ngày nào cũng mơ cùng một giấc mơ."

"Mơ thấy khi đó ở quán lẩu, em không hất lại, mà là nhịn xuống. Sau đó Ôn Đình càng ngày càng quá đáng, anh cũng càng ngày càng hoang đường, vào ngày sinh nhật của em, anh bỏ rơi em để đi tìm Ôn Đình đang sợ sấm sét, nửa đêm, mấy người đàn ông mà Ôn Đình thuê..."

 

Giang Văn Tự dường như không nói nổi nữa, anh ta như lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn tôi, giọng nói nghẹn ngào, căng thẳng, run rẩy như tự nghi ngờ bản thân, "Là thật sao?"

Tôi không trả lời, nắm đ.ấ.m buông thõng bên người siết chặt, chỉ bình tĩnh nhìn anh ta.

Giống như dây diều "bựt" một tiếng đứt đoạn, mắt anh ta cũng dần dần đỏ lên.

"Cho nên, là thật à."

"Trung Trung, mỗi lần em gặp phải chuyện khó chịu đau khổ, đều sẽ siết chặt nắm đấm, móng tay đ.â.m sâu vào thịt, anh không biết nên sửa cho em thế nào, em lại vẫn như vậy."

 

Nước mắt anh ta chảy ra, "Cho nên, Trung Trung, là thật à, là chuyện đã xảy ra ở kiếp trước..."

"Cho nên kiếp này em mới muốn ly hôn với anh, em chỉ muốn cứu lấy bản thân mình?"

Anh ta đưa tay che mắt, nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt thấm ra từ kẽ tay,

"Năm đó anh lại làm gì chứ? Ngay lúc em cần người bên cạnh nhất lại đi tìm Ôn Đình, ngay lúc em cầu cứu anh, anh lại cúp điện thoại của em."

"Khi đó em đã đau khổ đến mức nào, đã tuyệt vọng đến mức nào?"

"Nhưng ngay cả kiếp này, anh còn khuyên em nhịn xuống, ép em đi truyền m.á.u cho Ôn Đình, không tin em, không phân biệt phải trái mà đánh em một cái..."

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi..."

 

Tôi sắc mặt trắng bệch, im lặng nghe anh ta sám hối.

"Trung Trung, cho dù em có tin hay không, người anh yêu vẫn luôn là em."

"Anh chưa từng thích Ôn Đình, đối với cô ta vẫn luôn là áy náy và trách nhiệm, thật ra nhiều hơn là hận và ghét."

Giang Văn Tự lấy mu bàn tay lau mắt, hít sâu mấy hơi mới có thể tiếp tục nói đứt quãng,

"Anh biết kiếp này em sẽ không tha thứ cho anh. Anh cũng sẽ không tha thứ cho chính mình."

"Anh sẽ dùng cách của mình, để chuộc tội với em."

"Như vậy đủ chưa?" Tôi mặt không biểu cảm nhìn anh ta, "Đủ rồi thì rời đi, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

"Tôi cả đời này đều không muốn nhìn thấy anh."

 

Giang Văn Tự lại im lặng nhìn tôi một cái, sau đó gượng cười, một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "Được."

Trước khi rời đi, anh ta nói với tôi chuyện cuối cùng.

"Khi anh mới đến nhà họ Giang, từng hại Giang Trọng Ninh suýt chút nữa bị bắt cóc, chú ấy mất tích ba ngày ba đêm, ngày thứ tư mới được tìm thấy."

"Cho nên chú ấy vẫn luôn rất hận anh."

"Anh không chắc, chú ấy tiếp cận em, cướp em đi, có phải là vì muốn trả thù anh hay không."

...

 

Rất nhanh, Giang Văn Tự tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Giang, đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Còn Ôn Đình trong tù được chẩn đoán là mang thai, được bảo lãnh tại ngoại, được mẹ Giang Văn Tự đón về nhà họ Giang.

"Vào đêm đầu tiên Ôn Đình được đón về nhà họ Giang, Giang Văn Tự đã trở về. Nửa đêm, anh ta dùng /d.a.o/ gọt hoa quả đ.â.m /c_h.ế_t/  Ôn Đình đang ngủ say, một xác hai mạng, bây giờ đã bị cảnh sát bắt giữ."

Giang Trọng Ninh nói cho tôi biết chuyện này, tôi vẫn thổn thức một hồi.

"Đồng cảm với cô ta sao?"

 

Tôi lắc đầu.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Ôn Đình đều muốn đẩy tôi vào chỗ chết, kết cục của cô ta bây giờ chỉ có thể nói là cô ta tự làm tự chịu, ác giả ác báo.

Nếu tôi thương hại cô ta, vậy ai sẽ thương hại tôi của kiếp trước?

Giang Trọng Ninh dừng một chút, "Vậy còn Giang Văn Tự?"

Tôi nhướng mày, nhìn anh một lúc, cho đến khi anh hơi quay mặt đi, mới bình tĩnh nói, "Em đối với anh ta cũng đã không còn bất kỳ cảm giác gì nữa rồi."

Giang Trọng Ninh giãn mày ra, "Ồ."

...

 

Trong khoảng thời gian này, tôi và Giang Trọng Ninh vẫn luôn ở trong mối quan hệ trên tình bạn, dưới tình yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh mỗi ngày đều đón tôi tan làm, cùng nhau ăn tối, cuối tuần chúng tôi cũng sẽ cùng nhau đi du lịch.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

Anh còn lợi dụng quan hệ của mình trong giới giải trí, giúp tôi lấy được vé VIP concert của ca sĩ mà tôi yêu thích nhất, còn là vé với dãy số liên tiếp.

Và bài hát trùng với dãy số là bài... "Anh thích em".

Hôm đó là lần đầu tiên tôi biết Giang Trọng Ninh biết hát, giọng hát trầm thấp, như lời thì thầm của người tình bên tai, từng chút từng chút chọc vào tim tôi.

 

Còn về suy đoán của Giang Văn Tự, đương nhiên tôi sẽ không tùy tiện nghi ngờ Giang Trọng Ninh đối với tôi có mục đích gì.

Nếu anh thật sự muốn trả thù Giang Văn Tự, tại sao kiếp trước vẫn luôn im lặng bảo vệ bên cạnh tôi, mà ở kiếp này nghe được tôi muốn ly hôn, mới dám đem một trái tim chân thành bày ra trước mặt tôi?

Huống chi, tôi nhớ rõ, kiếp trước khi Giang Trọng Ninh nhìn thấy Ôn Đình cuối cùng cũng bị bắt, nước mắt trên mặt anh là thật, bi thương và đau khổ trong mắt cũng là thật.

Chỉ là, Giang Trọng Ninh hình như vẫn còn có một bí mật giấu tôi.

Anh đã không muốn nói, tôi cũng không ép anh.

Tôi nghĩ, có lẽ còn phải rất lâu mới có thể biết được bí mật này. Không ngờ cơ hội lại đến rất nhanh.

 

Hôm nay đi leo núi, tôi mệt đến mức ngồi bệt xuống đất không đi nổi nữa.

Giang Trọng Ninh cười cười, xoa đầu tôi, sau đó cúi người xuống, "Anh cõng em."

Tôi hai tay ôm lấy cổ anh,

"Vậy thì em không khách sáo nữa."

Nằm sấp lên lưng xong, Giang Trọng Ninh xách túi, cõng tôi cẩn thận đi trên đường núi.

Lưng anh thẳng tắp và rắn chắc, tôi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người anh, rất dễ chịu, dịu dàng bao bọc lấy tôi.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, dường như đã từng tồn tại trong ký ức.

"Đúng rồi, anh cũng từng cõng em như vậy." Giang Trọng Ninh đột nhiên lên tiếng.

"Nói rõ xem nào." Tôi vểnh tai lên.

 

"Chắc là năm mười hai tuổi, anh trai và chị dâu của anh vẫn luôn không có con, liền đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ trạc tuổi chúng ta, chính là Giang Văn Tự."

"Cậu ta lúc mới đến rụt rè và bất an, luôn nghĩ muốn trở về cô nhi viện, nói là muốn tìm Trung Trung gì đó, chị dâu bảo anh đưa cậu ta đi leo núi, cậu ta giữa đường liền bỏ chạy."

"Hôm đó anh bị bắt cóc, tất cả mọi người đều nói, anh là vì trên đường đi tìm cậu ta bị mất tích."

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là nói cho anh biết, "Giang Văn Tự nói anh là vì muốn trả thù anh ta, mới tiếp cận em."

Giang Trọng Ninh dừng một chút, cười khẽ, "Cậu ta còn thật sự tự dát vàng lên mặt mình."

"Khi đó anh trong mắt bọn họ vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, có lẽ càng bị trói buộc lại càng muốn phóng túng, anh xác định cậu ta trở về cô nhi viện, lần đầu tiên đi đến quán net."

"Chơi game?" Tôi kinh ngạc nói.

Giang Trọng Ninh "ừ" một tiếng.

 

"Nhưng phát hiện chơi game không thú vị như tưởng tượng, anh liền rời đi, đi đến đầu hẻm thì bị bọn họ bắt cóc."

"Bọn họ trói anh ở một hộ gia đình trong núi, đưa cơm cho anh là một cô bé, khuôn mặt rất nhỏ, tóc có chút xoăn tự nhiên."

Ký ức xa xôi vượt qua thời gian đến trong đầu, tôi thăm dò hỏi, "Khi đó có phải mặt anh rất đen không?"

 

Giang Trọng Ninh cười khẽ, không nhịn được cười, "Khi đó để che mắt người khác, bọn họ đã bôi cho anh mấy lớp nhọ nồi."

Tôi kinh ngạc, bừng tỉnh.

Khi đó bà lão trong núi thường xuyên đến cô nhi viện thăm chúng tôi, khoảng thời gian đó bà ấy "bệnh", tôi mới tạm thời chuyển đến đó chăm sóc bà ấy.

Nhưng tôi biết bà ấy có một đứa con trai rất thích cờ bạc, có thể khi đó tên này muốn bắt cóc Giang Trọng Ninh để đổi tiền chuộc.

 

Nhưng tình hình khi đó tôi thật sự nhớ không rõ lắm.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó sao?" Giang Trọng Ninh đột nhiên cười lên, "Anh nói cho em biết hôm đó là sinh nhật anh, hỏi em có thể đưa anh xuống núi không, anh mời em ăn bánh kem."

"Em rất vui vẻ đồng ý, hỏi anh có thể ăn vị dâu tây không, còn hỏi anh có thể tặng thêm một chai nước ngọt không."

Tôi sững người, cũng cười lên.

"Khi đó anh bị bọn chúng đánh gãy chân, không thể tự mình xuống núi, là em dìu anh đến lưng chừng núi, sau đó cõng anh xuống núi."

"Bây giờ nghĩ lại, anh hình như chưa từng thấy cô bé nào vì một cái bánh kem và một chai nước ngọt mà liều mạng như vậy, em khi đó mồ hôi đầm đìa trên trán, chân run rẩy, cả người đều run rẩy, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, cuối cùng cũng cõng anh đến chân núi."

Nói xong, Giang Trọng Ninh dừng một chút, giọng nói đột nhiên có thêm vài phần áy náy,

"Sau khi anh xuống núi, để thực hiện lời hứa, đã đi mua bánh kem, lại phát hiện những người đó đuổi theo, đành phải đi trốn trước."

"Anh nhìn thấy bọn chúng tức giận dùng tàn t.h.u.ố.c lá dí vào cánh tay em, rõ ràng hẳn là rất đau, em lại không hê kêu một tiếng."

Anh vội vàng tìm nhân viên phục vụ báo cảnh sát, quay lại tìm em, đã không thấy em đâu."

 

Tôi vô thức nhìn về phía cánh tay lộ ra bên ngoài, trên cánh tay quả nhiên có một vết sẹo rất nhạt.

"Sau đó, anh vẫn luôn muốn tìm em."

"Để em có thể nhìn thấy anh, anh đã từ bỏ quyền thừa kế của nhà họ Giang, lựa chọn tiến vào giới giải trí, từng bước một phấn đấu, cuối cùng đứng ở vị trí cao nhất, chói mắt nhất."

"Nhiều năm như vậy, anh hình như đã coi việc tìm được em là mục tiêu của cuộc đời anh, chỉ có hoàn thành mục tiêu này cuộc đời anh mới coi như viên mãn."

"Chỉ là gặp lại em, lại là ở trong hôn lễ của em và Giang Văn Tự."

"Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác đau lòng, chính khoảnh khắc đó anh cũng mới nhận ra, chấp niệm của anh đối với em, đã biến thành thích, và yêu."

"Nhưng anh chỉ có thể lựa chọn rời xa, âm thầm nhìn em."

"Sau đó Giang Văn Tự không chung thủy với hôn nhân của hai người, anh rất phẫn nộ, nhưng lại bất lực, chỉ có thể rút lui khỏi giới giải trí, tranh giành gia sản với cậu ta, cũng là muốn cậu ta không nắm được nhược điểm, hy vọng có thể có chút ảnh hưởng với cậu ta."

“Sau đó nữa, em cuối cùng cũng muốn ly hôn với cậu ta."

"Tô Trung, tuy rằng có chút không đạo đức, nhưng anh rất vui."

 

Nói xong, Giang Trọng Ninh giọng nói trầm thấp, giọng điệu mang theo ý cười nhẹ nhàng, nghe ra là vô cùng vui vẻ.

Mặt tôi từ từ đỏ lên, trong lòng cũng ra một quyết định mà vẫn luôn do dự không quyết.

Sống lại một đời, tôi chỉ muốn sống vì chính mình.

Nếu có người chân thành, nhiệt tình thích tôi, trước sau như một, tôi cũng thích người đó.

Vậy thì tại sao không thử chứ?

Cuối cùng cũng đi đến chân núi, Giang Trọng Ninh nói:

"Tô Trung, anh còn nợ em một chiếc bánh kem dâu tây, và một chai nước ngọt."

Tôi nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng anh, dùng giọng nói rất khẽ, nhưng anh có thể nghe rõ ràng, nói,

"Vậy phạt anh mời em ăn bánh kem dâu tây và nước ngọt cả đời."

 

(Toàn văn hoàn)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com