Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1004: Falcon Scott Thất Thủ (22)



Chương 1004: Falcon Scott Thất Thủ (22)

Trong lúc cậu đi qua những con đường trống rỗng, Sunny hít vào không khí lạnh lẽo của mùa đông và cố khiến trái tim đập loạn bình tĩnh lại. Cậu đáng lẽ không nên mệt đến như này, nhưng mà sự thật là vậy. Mặc dù căn bệnh kì lạ mà đã tra tấn cậu đã yếu đi trong vài ngày qua, nó vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

'Toàn bộ, nguyền rủa...'

Sunny nhăn mặt, rồi phát hiện có một nhóm binh lính ở trước và buộc bản thân mang lên mặt nạ chỉ huy tự tin. Những người thường ngưỡng mộ Bậc Thầy, và nếu họ nhìn thấy một Bậc Thầy đi quanh với ánh mắt trống rỗng và biểu hiện rối bời, thì sĩ khí sẽ chịu tổn hại.

Cậu chưa từng nghĩ rằng lo lắng về sĩ khí của người ta lại có ngày trở thành một mối lo của mình, vậy mà bây giờ là vậy đây.

Trong lúc Sunny đi đến gần hơn, cậu nghe thấy một chút từ cuộc nói chuyện của họ.

"Tôi thấy Tạp Chủng chiến đấu vào ngày hôm qua. Thần thánh à, hắn ta đúng là một con quỷ dữ. Cả đơn vị của tôi đã chết nếu không nhờ có hắn. Tôi ước có thể cảm ơn đàng hoàng...nhưng mà hắn ta chắc chắn không phải từ Quân Đội Đầu Tiên. Có lẽ là một Truyền Nhân từ một gia tộc địa phương của Nam Cực?"

"Không, không...chưa nghe tin đồn sao? Tạp Chủng là vị Bậc Thầy kia từ Đại Đội Bất Thường Số Một. Ác Quỷ."

"Thằng ngu này phát điên rồi. Tạp Chủng cao đến tận hai mét, còn Bậc Thầy Sunless thì có thể nói là thấp bé. Tin tôi đi, tôi từng thấy hai người họ bên cạnh nhau, vào ngày mà lỗ hỏng đầu tiên xuất hiện trên bức tường. Còn nữa, Tạp Chủng nhất định là nữ."

"Ừ, tôi cũng thấy. Cô ta thậm chí còn vuốt ve gò má cậu ấy...ừ thì, ờ, giống hơn là chọt nó. Đợi đã...mọi người, có khi nào là có gì đó giữa hai người họ?"

"Đám các người đều quá ngu ngốc. Tạp Chủng rõ ràng là vài người..."

Thường thì, nghe những cuộc nói chuyện như vậy sẽ khiến Sunny thấy buồn cười, nhưng mà lần này cậu lại không quan tâm là mấy. Những người lính trở nên im lặng trong lúc cậu đến gần, họ thẳng lưng, rồi tôn trọng cúi chào. Cậu gật đầu và đi ngang qua, không quan tâm.

'Nhưng mà nhắc đến mới nhớ...'

Sunny triệu hồi kí tự và liếc nhìn miêu tả của Thánh:

Mảnh Bóng: [185/200].

'Gần lắm rồi.'

Với hai món Ký Ức cậu nhận được vào hôm nay - một từ Quái Vật Thức tỉnh, còn lại là từ Quái Thú Ngã - bảng đếm sẽ tăng lên hai mảnh, mang con số đến một trăm tám mươi bảy. Từ đó, cậu chỉ cần mười ba mảnh nữa để Thánh Vượt Giới Hạn.

Cậu đang thiếu thốn thời gian, nhưng mà cũng có vài món Ký Ức trong kho cá nhân mà có thể được hi sinh để tăng tốc quá trình này. Mọi thứ vẫn đi đúng kế hoạch.

'Dệt mới là vấn đề...có cảm giác như gần đến rồi, nhưng mà Mảnh Vỡ Đêm Khuya vẫn đang khiến mình gặp rắc rối. Quá mạo hiểm.'

Sunny suy ngẫm về những sự tinh tế của dệt ma pháp, nhăn nhó khi âm thanh ồn ào của trận chiến ở xa trở nên đặc biệt lớn hơn khiến việc suy nghĩ trở nên khó khăn.

Dần dần, âm thanh khẽ đi, mặc dù không bao giờ hoàn toàn yên hẳn. Sunny vượt qua những rào cản, rời khỏi vòng phòng ngự thứ hai và tiến vào những con đường đông đúc của Falcon Scott.

Bất chấp việc vô số người dân đã được chuyển vào sâu hơn trong thành phố, dấu hiệu quá tải dân số không nghiêm trọng như người ta tưởng tượng. Hạm đội dù sao cũng đã bận rộn không ngừng để mang những người ị nạn qua eo biển. Đến hiện tại, khoảng tám mươi triệu người đã được mang đến nơi tương đối - cực kì tương đối - an toàn là Đông Nam Cực.

Nhìn có vẻ kế hoạch của Chỉ Huy Quân Đội đang có hiệu quả.

Nhìn thấy bằng chứng cho thấy mọi nỗ lực của mình là không uổng phí khiến Sunny cảm thấy tốt hơn một chút.

Ở phía trước, một đám đông người tị nạn đang đứng xếp hàng để chờ nhận khẩu phần. Cậu nhìn nó một lúc, phát hiện bóng người quen thuộc đang phát ra những gói kem tổng hợp ở phía trước.

Sunny hơi mỉm cười, rồi đi về phía đó. Trong lúc cậu đi đến gần hơn, người kia nạt nộ mà không ngước lên:

"Cậu tốt nhất là không phải chen hàng, đồ k..."

Rồi, Beth ngước lên và chớp mắt vài lần.

"Ồ, Sunny? Cậu làm gì ở đây?"

Cậu nhún vai.

"Trên đường trở lại từ tường thành."

Cô gọi một người tình nguyện khác thế chỗ cho mình, rồi dẫn cậu sang một bên, đến gần một máy phát nhiệt đang kêu o o. Beth dừng lại ngay trước nó, rùng mình rồi xoa tay vào nhau.

"Ngày của cậu như thế nào?"

Sunny giữ im lặng một chút, không biết cách trả lời.

"Bận rộn."

Cô gái lườm cậu và khịt mũi.

"Cậu giờ thành người kiệm lời rồi ha?"

Sunny lại lảng tránh.

"Ông lão sao rồi? Hai người nhận thứ tự trong hàng chờ chưa?"

Beth thở dài.

"...Chưa. Họ nói rằng có một con thuyền đã chìm ở eo biể, nên nhiều vị trí phải bị hoãn lại. Còn Giáo sư thì vẫn ổn. Quân Đội đã tìm đến nhờ ông ấy tư vấn về cách nâng cấp hệ thống liên lạc, nên ít nhất là ông ta có việc để làm."

Cô nhìn cậu thắc mắc.

"Hôm nay cậu có ghé qua không?"

Sunny chần chừ, rồi chậm rãi lắc đầu.

"Không. Tôi có nhiều việc phải làm. Còn có...trực giác cho tôi biết ngày mai sẽ là mệt mỏi. Chung cư của cô là xa tường thành, nhưng dù vậy. Nhớ cẩn thận. Ừ thì, cô biết phải làm gì."

Cô gái trẻ quay trở lại máy phát nhiệt.

"Ừ, ừ..."

Rồi cô đột nhiên mở ra cái túi treo trên vai, lục lọi nó, và lấy ra một tuýp kem đánh răng.

"Đây. Lần trước cậu để quên nó."

Sunny chớp mắt vài lần.

"Tôi không có quên. Tôi để nó lại cho cô, vì tôi biết hệ thống hậu cần đang rối hết cả lên."

Beth nghiêng đầu và nhìn cậu chằm chằm.

"Cậu cho rằng tôi không thể kiếm kem đánh răng?!"

Sunny cười.

"Ý tôi là...nếu cô có nguyên tắc đến vậy, thì sao không trả lại nốt hai hộp cà phê tôi để lại đó?"

Cô gái cúi xuống, má hơi ửng đỏ.

"Đó...cà phê gì chứ? Không biết cậu đang nói gì!"

Sunny gật đầu vài lần và nhẹ nhàng đẩy tuýp kem đánh răng đi.

"Được rồi, được rồi. Dù sao thì, tôi sẽ sớm ghé thăm. Nếu có tìm thấy cà phê đó, làm ơn thưởng thức nó."

Cậu ngượng nghịu chào tạm biệt Beth rồi bước đi, cảm thấy hơi sảng khoái hơn.

Ở đây trong thành phố đàng hoàng, những phương tiện công cộng vẫn còn hoạt động. Cũng có những phương tiện quân sự trên đường. Cậu không mất lâu để đến trại lính.

Tiến vào Tê Giác, Sunny nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên một buồng ngủ đang đóng lại. Rồi, cậu đi về phía sau của APC, lôi cây gai ác quỷ từ vị trí trên sàn, và thở dài.

'Còn mười lăm giờ...nhưng mình có lẽ nên ngủ ít nhất vài tiếng...'

Lắc đầu, cậu bắt đầu làm việc.