Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 103: Đòn Ân Huệ



Chương 103: Đòn Ân Huệ

Khi khói bụi lặn xuống, Sunny rời khỏi nơi ẩn núp trên nóc nhà gần đó và nhảy xuống. Tránh né những vũng máu hôi thối, cậu đi giữa đống xác rơi rải trên mặt đất và lại gần con quái vật đá đang chết.

Sinh Vật Ác Mộng đang nằm trên lưng, cơ thể của cô tàn tạ và vỡ nát. Nhìn gần, Sunny có thể thấy rõ hơn.

Bộ giáp đen của con quái vật kì lạ đang dần biến thành đá. Trong những khe hỡ của chúng, cậu có thể thấy được làn da màu hơi nhạt hơn. Trơn bóng như đá hoa cương và có màu xám đậm. Những dòng bụi rubi trôi ra từ những vết thương nghiêm trọng, nhìn gần giống máu.

Hai viên đá quý màu đỏ dùng làm mắt chậm rãi di chuyển, tập trung về phía Sunny. Trong chúng không có biểu hiện cụ thể gì, chỉ mệt mỏi và yên ắng. Ngọn lửa vốn cháy trong chúng cũng đang chết dần.

Sinh vật giống bức tượng nhìn cậu chằm chằm mà không phát ra một tiếng động. Nói thật thì Sunny cũng không chắc là đám quái vật này có khả năng phát ra âm thanh gì không. Trong cả trận chiến, cô vẫn giữ vững sự im lặng ghê rợn.

Cậu thở dài.

"Đời không công bằng, hử?"

Dứt lời, cậu triệu hồi Mảnh Vỡ Đêm Khuya và đâm vào giáp trên mặt của sinh vật đang chết. Kể cả khi đang hấp hối, da thịt giống đá của bức tượng sống vẫn vô cùng cứng cáp. Nhưng mà, cậu đã đặt đủ sức lực vào đòn tấn công đó, không mong muốn sinh vật tội nghiệp này phải chịu đựng nhiều đau khổ hơn cần thiết.

Cậu luôn vui mỗi khi giết Sinh Vật Ác Mộng, nhưng thứ này xứng đáng nhận được một cái chết nhanh chóng. Thật lòng thì cậu đã rất ấn tượng với quyết tâm chiến đấu đến cùng của chiến binh đá nhỏ bé này.

"Chúng không hề biết đối thủ của chúng là ai. Nhưng cô đã cho chúng biết..."

Vào lúc đó, giọng nói quen thuộc của Ma Pháp vang lên trong bóng tối:

[Bạn đã giết một quái vật thức tỉnh, Thánh Đá.]

[Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]

Sunny mỉm cười.

'Bốn mảnh bóng. Cuối cùng! Bốn trăm lẻ ba...'

Nhưng mà, giây kế tiếp, cậu quên mất bản thân đang nghĩ gì. Vì Ma Pháp vẫn chưa nói xong.

Thì thầm vào tai cậu, nó chậm rãi nói:

[Bạn đã nhận được một Tiếng Vang: Thánh Đá.]

Sunny trợn to mắt.

Cậu nghe không lầm?

Một Tiếng Vang? Cậu cuối cùng cũng nhận được một Tiếng Vang khác?

Cẩn thận nhìn quanh, Sunny hạ thấp giọng và nói với cái bóng:

"Mày cũng nghe phải không?"

Cái bóng chán nản nhìn Sunny chằm chằm, rồi chỉ vào miệng, hạ tay xuống và không nói gì.

Cậu mỉm cười.

"Chính xác! Ma Pháp đã nói vậy!"

Ngâm nga một bài nhạc, cậu đi lại tại chỗ, rồi bỗng nhiên giật mình.

"Ồ, đúng rồi. Mình nên rời khỏi đây. Bây giờ không còn những người đá nữa, ai biết được sẽ có thứ kinh dị gì cố biến quảng trường này thành tổ của chúng."

Cậu chuẩn bị rời đi, nhưng rồi dừng lại và nhìn cảnh tượng thảm sát với sự hám lợi.

"Nhưng mà...mình thật sự nên lấy vài thứ lưu niệm trước đã..."

Không phải ngày nào cậu cũng có thể bắt gặp nhiều Sinh Vật Ác Mộng chết như vậy trước khi đám ăn xác đến mở tiệc. Đây là một cơ hội mà cậu sẽ không sớm có lại...

Sunny chần chừ vài giây, cố quyết định nên lại gần đám quái vật nào trước. Đám nhện rõ ràng là mạnh hơn nhiều. Nếu chúng thật sự có cấp bậc Ngã, thì mảnh hồn của chúng chắc chắn sẽ vô cùng giá trị.

Nhưng mà, mua bất cứ thứ gì với một đống mảnh hồn Vượt Giới Hạn sẽ rất đáng nghi. Hơn nữa, sẽ mất một lúc để tìm thấy những viên pha lê bên trong cơ thể khổng lồ của đám thú to xác này.

Những bức tượng sống có cấp bậc thấp hơn, nhưng mà thi thể vỡ nát của chúng sẽ dễ tìm hơn. Những cư dân khác ở trong thánh phố nguyền rủa sẽ đến bất cứ lúc nào. Nên...

Thở dài thật sâu, Sunny chạy về phía đống đá vỡ nát gần đó nhất và quỳ cạnh nó, hi vọng nhìn thấy tia sáng lấp lấp từ những mảnh hồn sớm nhất có thể.

...Cậu chỉ vừa kịp xong cái xác tượng thứ hai khi một âm thanh bất chợt khiến cậu ngưng lại. Biết rõ sự tham lam đã giết chết rất nhiều người, Sunny đè nén khát vọng ở lại đây đến khoảnh khắc cuối cùng và nhanh chóng chạy khỏi, đặt mảnh pha lê mà cậu vừa tìm được vào trong giáp trong lúc chạy.

Triệu hồi cây kunai, cậu ném nó vào không trung rồi kéo sợi dây vô hình, khiến cây phi tiêu quấn quanh một trụ đá. Ngay khi sợi dây vòng quanh cây trụ, cậu nhảy lên và khiến sợi dây co lại, kéo cậu bay lên.

Giống như sợi dây vàng, sợi dây vô hình kết nối với cây kunay cũng vô cùng chắc chắn và có khả năng thay đổi độ dài tùy ý, cho phép Sunny đôi lúc dùng cây phi đao như một cái móc neo tạm thời để leo trèo.

Dùng đỉnh của trụ đá để nhảy cao hơn nữa, cậu nắm vào những khe nứt trên bức tường của một tòa nhà hư hỏng gần đó và nhanh chóng leo lên. Khi cậu leo đến nóc nhà, âm thanh mà cậu nghe được đã tiến đến gần hơn, đủ ồn ào để khiến cậu rùng mình.

Cho dù nó là thứ gì, thì Sunny cũng không muốn tìm hiểu. Âm thanh nó phát ra trong lúc di chuyển khiến cậu liên tưởng đến một con rắn khổng lồ...một con với vô số cái miệng, mỗi cái đều phát ra những tiếng xì xè kì lạ, khiến người ta phát rồ.

May mắn là, cậu đã rời khỏi quảng trường rộng lớn vừa kịp lúc để không cần phải gặp thứ kinh khủng đó.

Lúc Sunny quay lại nhà thờ đổ nát, buổi đêm đã sắp kết thúc. Ở đường chân trời phía đông, một chút tia sáng đã xuất hiện, và âm thanh sóng biển đen vỗ vào bức tường của thành phố đã dần trở nên lớn hơn.

Đi qua xà nhà bên trên đại sảnh, cậu liếc nhìn thấy tên Hắc Hiệp Sĩ đang đi tuần và thở dài.

Có một ngày...cậu sẽ giết thằng khốn đó vào một ngày huy hoàng nào đó.

Nhưng không phải hôm nay.

Hôm nay, cậu có thứ khác phải làm.

Đến hang ổ an toàn, Sunny đặt những mảnh hồn vào rương kho báu và ngồi xuống một cái ghế gỗ tinh xảo.

Có một nụ cười kích động trên mặt cậu.

Đã đến lúc xem thử sự khác biệt giữa một Tiếng Vang thông thường và một cái bị chuyển hóa thành Bóng.