Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1149: Ra Khỏi Chuồng



Chương 1149: Ra Khỏi Chuồng

Sinh vật kia thoát khỏi chuồng của nó. Nó là một thứ buồn nôn, một đống da thịt màu xám cao to với một trăm thứ chi linh hoạt và đống mắt to lớn giống nhân loại đến ghê rợn rải rác khắp nơi.

Toàn bộ những con mắt đó đều cháy lên với sự điên cuồng mê sảng.

Cơ thể khổng lồ của nó tiếp tục buông ra, chiếm lấy không gian to hơn hẳn cái lồng mà đã chứa nó. Những cái chi của nó di chuyển, móng vuốt sắc bén bắn ra về mọi hướng. Morrow có lẽ đã có thể chống lại sinh vật ghê sợ kia nếu cô có chuẩn bị. Nhưng mà cô đã không. Cơ thể cô tàn tạ và bị thương nghiêm trọng, tâm trí thoáng bị đông cứng bởi hình ảnh sinh vật kia bằng cách nào đó thoát khỏi sự mê hoặc.

Cô phản ứng chậm chỉ một tích tắc, nhưng mà chỉ cần nhiêu đó. Hình dáng cô biến mất trong cơn thủy triều chi xám, và, cứ như vậy...

Một Vượt Bậc Giả của đại gia tộc Song đã bị giết chết.

Amiran nhìn cô ta chết đi với biểu hiện không thể tin nổi.

'Trớ trêu thật...'

Mụ phù thủy đã bị giết bởi chính vật nuôi kinh tởm của cô ta. Cái chết của một kẻ địch mạnh mẽ đáng lẽ nên mang đến cho hắn sự vui sướng, nhưng mà hắn lại cảm giác một sự sợ hãi nghiệt ngã...dù sao thì, sinh vật kia vẫn cần được giải quyết. Và Amiran, bất chấp sự kiêu hãnh và sức mạnh của hắn, không thấy tự tin với cơ hội của mình.

Hắn phải là một kẻ ngu ngốc mới không nhận ra con quái vật buồn nôn kia là gì - một thứ Đồi Bại. Và có vẻ như là một thứ có Lớp cao. Một Ác Quỷ? Không, tệ hơn nữa...một Bạo Chúa.

'Đám khốn kiếp điên khùng kia...chúng lén mang một Bạo Chúa Đồi Bại vào trong thành phố nhân loại? Chúng định giải phóng thứ đó bên trong một thủ đô công hãm?'

Đương nhiên, bản thân Amiran là một trong những kẻ mà đã ngầm cho phép con Bạo Chúa Đồi Bại kia được lẻn vào thành phố của nhân loại, bởi vì nó phù hợp với mục tiêu của họ. Hắn không phải không nhìn ra sự căm ghét này là hai mặt như nào, nhưng mà hắn không để ý đến điều đó. Không có thời gian để suy ngẫm về những vấn đề như vậy.

Bởi vì con Bạo Chúa đã bắt đầu di chuyển. Vẫn còn khoảng vài chục người Thức Tỉnh còn sống trong sảnh sản xuất tan nát này, đều bị choáng váng bởi tiếng thét đáng sợ của Morrow. Vài người thuộc về Valor, vài người thuộc về Song - nhưng mà, vào lúc này, sự trung thành của họ là không quan trọng. Dù sao thì, con vật kia không hề quan tâm đến họ trung thành với kẻ nào.

Những chi màu xám bắn qua không trung, nắm lấy vài người Thức Tỉnh gần cái lồng giam nhất. Máu tràn ra trên mặt đất.

...Amiran đã bắt đầu di chuyển.

"Tập trung lại! Dồn đòn tấn công vào con quái vật!"

Hắn nghiến răng, cảm giác độc tố rút đi tốc độ và sức mạnh của mình. Tên sát thủ Thức Tỉnh kia đã dùng thứ dao gian xảo gì? Một Bậc Thầy như Amiran là không dễ đầu độc, vậy mà, hắn có thể cảm giác sự yếu ớt bệnh tật đang tỏa ra khắp cơ thể mình.

Chiến đấu với sự yếu ớt đó, hắn gầm lên và ném cây búa của mình với toàn bộ sức lực của một người Hiệp Sĩ Vượt Bậc. Cây búa chiến tranh xoay vòng trong lúc bay về phía con Bạo Chúa với tốc độ như một viên đạn. Và, như thể một con đường được nó mở ra, một dòng chảy của lực lượng vô hình mãnh liệt theo sau.

Cây búa và dòng lực lượng đánh vào cơ thể to đùng của thứ kinh dị đi lại khó khăn kia với sự hung tợn mà khiến một vụ nổ phát ra. Một đòn tấn công toàn lực từ Amiran là đủ sức hủy diệt một cảnh cổng của Thành Thị...vậy mà con Bạo Chúa chỉ bị đẩy ra sau. Cơ thể của những người Thức Tỉnh bị nó nắm lấy ngã xuống đất.

Nhưng rồi...họ chậm chạp đứng dậy. Chỉ có điều, họ không còn trông như nhân loại nữa. Có một sự lạnh lẽo tà ác, xa lạ ẩn giấu trong mắt họ, và những sọi dây đen ma quái kéo dài từ lưng họ về phía những chi của con vật màu xám kia.

Những gương mặt xác sống vặn vẹo, và chúng ngượng nghịu lao ra trước về phía người Thức Tỉnh gần nhất. Lại càng nhiều máu đổ ra. Amiran chửi thề.

'Một thứ điều khiển con rối...'

Trước kia, hắn đã không quá lo lắng về việc con vật kia thoát khỏi nhà máy và đến khu vực công nghiệp bên trên - đó là nằm trong phạm vi của nhiệm vụ. Nhưng mà bây giờ thì...cho phép con Bạo Chúa này đến gần đám đông người tị nạn cơ bản là tặng nó cả một quân đội.

Điều đó, hắn không thể cho phép.

Sinh vật kia phải bị tiêu diệt ngay bây giờ, trước khi nó có cơ hội tạo ra một quân đoàn con rối da thịt. Thật ra thì, con Bạo Chúa chắc chắn phải biết rằng có hàng triệu linh hồn đợi nó gặt hái ngay bên trên. Thông minh như những sinh vật này, nó đáng lẽ phải cố thoát khỏi một kẻ địch nguy hiểm như Amiran và đến bề mặt, nơi mà có một lượng cơ thể vô tận để nó có thể chuyển hóa.

Nhưng mà, vì lý do gì đó, con vật ghê tởm kia có vẻ quyết tâm muốn tàn sát mọi nhân loại ở trong sảnh sản xuất này trước đã. Amiran sẽ không phàn nàn.

"Tấn công, đám khốn kiếp!"

Tiếng thét của hắn lăn qua khắp sảnh, đẩy những người Thức Tỉnh vào hành động. Những chiến binh của Valor làm theo mệnh lệnh mà không chần chừ, còn vài con sâu còn sống sót của Song có vẻ bối rối không biết nên làm gì.

Vài người miễn cưỡng tham gia tấn công con Bạo Chúa. Vài người cố tấn công những người khác bất chấp tình huống hiện tại - những kẻ đó bị chém gục đầu tiên. Vài người thậm chí còn cố bỏ trốn. Đám hèn nhát không chạy được xa. Amiran đang quá bận rộn để để ý thấy ai đang giết chúng, nhưng mà không kẻ nào có thể biến mất vào cái miệng tăm tối của đường hầm kia.

Bức tường thịt xám và vô số chi lao về phía những kẻ còn lại.

'Mình phải hủy diệt nó...mình phải...mình phải...'

Trong thâm tâm hắn, Amiran biết một Bạo Chúa Đồi Bại không phải một kẻ địch mà hắn có hi vọng tự mình chém giết. Đặc biệt là khi bị trúng độc và yếu đi từ trận chiến với mụ phù thủy đáng nguyền rủa Morrow kia...nhưng mà con này là yếu đến kì lạ. Có lẽ là vì nó đã bị yếu đi sau khi bị nhốt trong lồng lâu như vậy, hoặc có lẽ con Bạo Chúa này đơn giản là loại mà có sức mạnh chủ yếu nằm ở quân đoàn thủ hạ của nó.

Nó cũng hoang dại và điên khùng, gần như là...không có trí tuệ. Chiến đấu với sinh vật này kaf không khác gì chiến đấu với một Quái Vật mạnh mẽ, nếu không phải vì đám rối mà nó có thể tạo ra. Nên, có cơ hội, cho dù cơ hội đó nhỏ đến mấy. Những người Thức Tỉnh chết đi, chỉ để bị biến thành những con rối. Đám con rối kia rồi lại bị tiêu diệt. Thứ kinh dị loạng choạng làm từ da thịt xám kia nhận vô số vết thương, nhiều cái chi dài của nó bị đập nát hay chém đứt. Nhà máy có vẻ như đang sụp đổ.

'Mình SẼ hủy diệt nó!'

Ngay cả khi người Thức Tỉnh cuối cùng dưới chỉ huy của hắn chết đi, Amiran vẫn kiên trì. Kiếm của hắn không ngừng vung lên, và những làn sóng lực lượng vô hình đâm sầm vào cơ thể to đùng kia không thôi. Phổi hắn như thiêu đốt, và mạch máu thì đầy độc tố. Tinh túy cạn kiệt. Nhưng mà hắn không chịu thất bại nhiệm vụ của mình...hắn phải chiến thắng.

Và rồi, kì diệu là...Amiran thành công. Đám rối mà vươn ra muốn bắt lấy hắn đột nhiên lúc lắc, rồi ngã xuống. Cơ thể to lớn, gầy gò của đống da thịt xám co giật, và không còn sinh lực ngã lăn ra trên sàn nhà rạn nứt. Ma Pháp nói vào tai hắn. Hắn lung lay, không thể tin được thứ mình thấy, và ngã xuống một đầu gối. Hắn hoàn toàn kiệt sức và không thể di chuyển.

Vậy mà, hắn đã thắng. Hiệp Sĩ Amiran hô hấp từng hơi khó khăn.

"Mình...mình đã thắng!"

Trong sự yên lặng theo sau đó, một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang len từ đằng sau lưng hắn:

"Phải không?"

Hắn giật mình và quay người lại, ngước nhìn lên trên. Đứng trên hắn là một bóng ma hắc ám. Một con quỷ dữ trong bộ giáp đen đáng sợ, mang một cái mặt nạ ác quỷ mà có ba cái sừng cong. Trong mắt của mặt nạ, không có gì ngoài hắc ám.

'Cái gì? Ai...là ai...'

Mặt nạ khẽ di chuyển, và hai hồ nước hắc ám nhìn thẳng vào linh hồn Amiran, khiến hắn rùng mình. Bóng ma lên tiếng:

"Đúng là vậy ha."

Một khoảnh khắc sau đó, một lưỡi kiếm lạnh lẽo yên lặng trượt vào khe hở trên mặt Amiran, kết liễu tính mạng hắn.