Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1151: Không Nhìn Điều Ác



Chương 1151: Không Nhìn Điều Ác

Một sảnh tan nát dưới lòng đất. Bê tông rạn nứt những cỗ máy cũ kĩ biến thành đống sắt vụn, những bức tường tan vỡ. Bóng tối sâu đậm bị đuổi đi bởi ánh sáng rực rỡ từ ánh đèn pha.

Mùi máu tỏa ra trong không khí.

Và đương nhiên, những cái xác nằm la liệt trên sàn nhà tan vỡ. Hàng chục cái xác, toàn bộ đều mang những vết thương nghiêm trọng. Những cái xác của người Thức Tỉnh của Valor, những người Thức Tỉnh của Song...và một cái xác nữa, một ngọn đồi ghê rợn da thịt màu xám mà đã từng là một Sinh Vật Ác Mộng.

Morgan quan sát cảnh tượng tàn sát kia với biểu hiện trung lập trong lúc đi giữa những cái xác. Cô đôi lúc dừng lại vài giây gần một cái xác, rồi hờ hững di chuyển đến cái tiếp theo. Đôi mắt chu sa của cô lạnh lẽo.

Thánh Gilead, Hiệp Sĩ Mùa Hạ, là thể hiện nhiều cảm xúc hơn. Ông ta đang quỳ trước một cái xác với biểu hiện tiếc thương trên gương mặt ga lăng, điển trai của mình. Một tiếng thở dài nặng nề thoát khỏi môi ông ta.

"Amiran..."

Morgan quay sang và nhìn người Vượt Giới Hạn.

"Ồ. Tôi xin lỗi, Ngài Gilead. Tôi quên mất hai người từng là thành viên của cùng tổ đội. Xin hãy nhận lấy sự chia buồn của tôi."

Nhưng mà giọng nói của cô không có vẻ quá tiếc nuối.

Hiệp Sĩ Mùa Hạ cúi xuống.

"Đôi lúc, ta quên mất..."

"Sao cơ?"

Vị Thánh yên lặng vài giây, rồi nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh.

"Ta ghê tởm cô và gia đình cô cỡ nào."

Morgan hơi mỉm cười và nhìn đi.

"Ừ thì. Tôi có thể nói gì được chứ? Chúng tôi là một đám người ghê tởm."

Dứt lời, cô dùng giáp chân để lật một cái xác qua và hỏi:

"Ngài thấy việc này hợp lý chứ?"

Hiệp Sĩ Mùa Hạ đứng dậy với một tiếng thở dài và đi qua.

"Kết quả là ngoài dự kiến, nhưng mà sự kiện diễn ra có vẻ rõ ràng. Chúng ta đã đánh giá thấp nghiêm trọng kẻ địch. Nhìn như nào đi nữa, thì Amiran đáng lẽ phải đạt được một thắng lợi gọn gàng...nhưng mà sự xuất hiện của một Bạo Chúa Đồi Bại đã thay đổi tình hình. Đánh giá của chúng ta về năng lực của Bậc Thầy Muôn Thú cần được điều chỉnh lại. Dù vậy...hắn ta đã giết con vật kia, kể cả nếu cái giá phải trả là mạng sống của chính hắn."

Morgan lắc đầu.

"Có vẻ rõ ràng hử?"

Ánh mắt cô khóa trên một vết kiếm trí mạng mà đã giết người Thức Tỉnh ngay trước mắt mình.

Morgan đứng bất động vài giây.

"...Quả là một vết chém rất đẹp."

Có vẻ như mất hứng thú với cái xác, cô quay đi và gọi một trong những chuyên gia mà đã xem xét hiện trường. Người đàn ông kia đi đến và cúi chào, rồi đưa ra báo cáo ban đầu. Những kết luận của hắn là tương tự với thứ Thành Gilead đã nói.

Morgan vô cảm nhìn hắn ta chăm chú.

"Những tiên tri có phát hiện gì không?"

Điều tra viên kia xấu hổ nhìn đi.

"...Không gì cả, thưa tiểu thư."

Cô khẽ cau mày.

"Vậy mọi người đang nói với tôi là sáu tổ đội tinh anh của Valor, được trang bị giáp và vũ khí Ký Ức rèn đúc, lại thua bốn tổ đội xâm nhập từ Song? Và Hiệp Sĩ Amiran đã tự mình chém giết một Bạo Chúa Đồi Bại?"

Người đàn ông kia cúi đầu.

"Chứng cứ đúng là nói như vậy, thưa tiểu thư."

Morgan khịt mũi.

Cô giữ im lặng một lúc, rồi quay sang nói với một cô gái trẻ tinh xảo mà đang yên lặng đứng gần một cái đầu bị chém rời:

"Vậy còn cô, Cassia? Cô có thấy gì không?"

Cô gái khẽ nhúc nhích và trả lời bằng giọng bình tĩnh:

"...Tôi thấy không gì cả."

Morgan nghiêng đầu.

"Cô đang nói là cô không thấy gì cả, hay là cô thấy không gì hết?"

Hiệp Sĩ Mùa Hạ cau mày, cho rằng công chúa đang trêu chọc cô gái mù. Còn cô gái trẻ kia thì đơn giản gật đầu.

Morgan nhếch mép cười.

"Ha!"

Cô quay sang vị Thánh và nhìn ông ta với ánh mắt thú vị.

"Thấy không, Ngài Gilead. Ít nhất có người ở đây không vô dụng."

Rồi, biểu hiện của cô tăm tối.

Morgan nhìn cái xác dưới chân mình lần nữa và cau mày.

Sau vài giây yên lặng, cô lầm bầm:

"Là Nhà Đêm? Không, khả năng không cao. Vết cắt đó...ai mà có thể..."

Sunny lùi lại một bước và cong người, thở dốc. Bên cạnh cậu, Cassie lung lay, chật vật giữ thăng bằng sau khi thanh rapier của cô bị đòn tấn công của Morgan làm tan vỡ.

...Hôm nay, công chúa đã quyết định đối mặt cả hai người họ cùng lúc.

Trận đấu tập đó là đặc biệt ghê gớm. Họ chiến đấu tốt, phối hợp với nhau hoàn hảo đến mức gần như thể họ có cùng một tâm trí. Nhưng mà đến cuối cùng thì công chúa vẫn tàn nhẫn đẩy lùi cả hai người. Cô có vẻ nhập tâm, tấn công với sức mạnh và sự hung hăn mà Sunny thấy gần như không cần phải giảm xuống khả năng của mình.

Cậu giả vờ hoàn toàn kiệt sức - thật sự thì cũng không cần giả vờ nhiều lắm - và hạ kiếm xuống.

"Đó...đó là một trận chiến tốt, Tiểu Thư Morgan."

Cô ta liếc nhìn lưỡi kiếm của bản thân, bị sứt mẻ khắp nơi và hoàn toàn hủy hoại, rồi bực tức ném nó sang một bên.

"Đúng vậy. Cậu cũng làm tốt lắm."

Sau khi lấy hơi vài giây, cậu chậm rãi đứng thẳng người và liếc nhìn cô ta với biểu hiện phức tạp.

"Nhưng mà...cô có vấn đề gì sao? Kĩ thuật của cô có vẻ mất tập trung hôm nay."

Morgan nhìn cậu chằm chằm vài giây, gương mặt trở nên lạnh lẽo. Đến cuối cùng, cô nói với chút khó chịu trong giọng nói:

"Đó không phải việc mà một người như cậu nên bận tâm đến. Nghĩ đến thì...tôi sẽ không cần sự phục vụ của cậu trong vài ngày đến, Bậc Thầy Sunless. Nên cậu có thể tùy ý đi."

Đúng như cậu muốn. Sunny đeo lên một biểu hiện giật mình thích hợp và cúi ánh mắt thấp xuống.

"A...như cô muốn, thưa tiểu thư."

Cô ta chần chừ vài giây, rồi khịt mũi và rời khỏi.

Sunny và Cassie còn lại một mình trong phòng rèn luyện.

Đã là hai ngày kể từ vụ thảm sát ở nhà máy bỏ hoang. Morgan có vẻ như nghi ngờ có gì đó bất thường đã xảy ra ở sảnh sản xuất dưới lòng đất, nhưng mà không có chút nghi ngờ nào là hướng về phía Sunny.

Cậu đã che giấu những dấu vết của mình tốt, và không ai trong Valor có thể tưởng tượng người như cậu có khả năng quét sạch mười tổ đội Thức Tỉnh từ hai đại gia tộc, chứ đừng nói đến việc làm như vậy với sự xảo quyệt và chính xác hoàn mĩ, gần như khó tin.

Còn về Sunny, cậu đang dễ dàng đóng vai người mà không hề biết chuyện đang xảy ra.

Liếc nhìn Cassie, cậu nhún vai.

"Cô ta sao vậy?"

Cô gái mù quay sang cậu, rồi im lặng một lúc. Cuối cùng, cô lên tiếng:

"Cậu không cần lo lắng."

Sunny cau mày.

'Có ý gì chứ?'

Cassie biết được gì đó? Nếu có ai phát hiện, thì đó là cô ta.

Cậu lắc đầu, rồi lôi kéo cơ thể mệt mỏi qua bên kia căn phòng để đặt thanh kiếm tập trở lại trên kệ.

Nếu Cassie biết, thì cô ta sẽ giữ im lặng.

Nhưng mà dù sao đi nữa, đề nghị biến mất vài ngày của Morgan là rất đúng lúc. Cho dù cậu có tự tin đến mấy về việc đã thoát khỏi mọi hiềm nghi, tốt nhất là vẫn không nên ở trước mặt đám người Valor trong một lúc.

Và nói thật lòng thì, Sunny từ lâu đã cần một chuyến nghỉ ngơi ngắn.

Đặt thanh kiếm xuống, cậu nhìn Cassie và hỏi:

"Này, còn vụ nhờ vả của tôi? Hay là chúng ta đi đến thế giới Mộng Ảo một lúc? Tôi có vẻ tự dưng lại có thời gian rảnh rỗi."

Cô gái mù hơi mỉm cười.

"Chắc rồi, không vấn đề."

Cô cẩn thận đặt thanh rapier tan vỡ lên sàn và nói thêm:

"Mình đã nói với Nephis rồi. Cô ấy cũng rảnh."

Sunny đứng hình một giây, rồi nhăn nhó.

'Đám tiên tri chết bằm...'