Chương 1154: Huy Hoàng Ngày Xưa
Không có gì nhiều xảy ra trên hòn đảo mà đã từng là trái tim của vùng đất của Solvane. Có vẻ như những Người Giữ Lửa đã rất kĩ lưỡng trong việc tiêu diệt mọi sinh vật sống ở đây - ngay cả sau vài giờ trên đảo, cũng không có thứ gì làm phiền năm Bậc Thầy. Mà cũng không phải nhiều thứ có thể làm vậy.
Trong lúc Cassie tìm hiểu những kí tự, Sunny đơn giản lang thang quanh đống đổ nát, nhớ lại những ngày chiến đấu ở Đấu Trường. Những người còn lại không có gì nhiều để làm, nên họ theo sau cậu, đôi lúc bắt chuyện, đôi lúc giữ im lặng.
Đến cuối cùng, Effie thở dài.
"Chán quá mà. Kì nghỉ kiểu gì vậy nè? Tâm trạng ai cũng như dưới cống ấy."
Sunny nhìn cô ta không hài hước.
"Cô trông đợi gì chứ? Tôi đâu phải có thời gian tuyệt vời ở nơi chết tiệt này. Tôi nên nhảy tưng lên vì vui vẻ hay sao?"
Cô ta chớp mắt vài lần.
"Ý tôi là...ừ? Tại sao không? Suy nghĩ thử đi. Đấu trường này đã đổ nát, nhưng mà cậu vẫn còn đang đứng. Tại sao không ăn mừng chứ?"
Sunny hơi nghiêng đầu, rồi nhìn về phía Đấu Trường Đỏ bị dây leo bám khắp nơi lần nữa. Nơi này hoang tàn và bị bỏ quên, không có gì sót lại từ huy hoàng ngày xưa của nó.
Huy hoàng...đám khốn kiếp kia thèm khát nó, đã biến nhà hát của Hope thành một đền thờ giết chóc, và đã chưa từng tìm đến thứ như vậy.
Nhưng mà Sunny thì đã sống sót. Không chỉ vậy, nhưng mà cậu bây giờ còn là một sĩ quan với nhiều vinh dự, thậm chí còn có những khen thưởng cao nhất trong quân đội mà người ta có thể nhận được - nhận được từ một trận chiến tranh mà có ý nghĩa hơn rất nhiều thứ chiến tranh vô nghĩa mà đám Hiếu Chiến dấy lên.
Cậu chưa từng đặt nhiều ý nghĩa vào những huân chương của mình, nhưng mà giờ khi chúng biến thành một thứ để trêu tức Solvane và đám cuồng đạo của cô ta...
'Hờ. Chết tiệt. Gần khiến mình cảm thấy tốt hơn cả lúc giết cô ta hai lần?'
Một nụ cười méo xẹo hiện lên mặt cậu.
"Ừ thì, nếu cô nói kiểu vậy...thì chắc là cô nói đúng, Effie. Tôi đúng là ấn tượng hơn hẳn đám ngu ngốc kia, đúng không? Địa ngục à, họ thậm chí còn làm một bộ phim về tôi ở NQSC nữa."
Cô ta liếc nhìn cậu với biểu hiện thú vị.
"Ờ...đừng có phồng to cái đầu của cậu, ngố à. Và ý cậu là sao chứ? Một bộ phim? Lại thêm bộ phim nữa?!"
Phát hiện biểu hiện sợ đến hóa đá của cô ta, cậu cười nhếch mép.
"À, đừng lo. Tính đúng ra là về Tạp Chủng."
Trong lúc Effie thở phào nhẹ nhõm, Nephis đột nhiên gật đầu.
"Ồ, đúng rồi. Tôi đã thấy trailer."
Kai và Sunny ngạc nhiên nhìn cô ta, còn Effie thì làm một gương mặt kì lạ và bỏ đi.
"Thần thánh...tôi nghĩ tôi phát bệnh mất..."
Cô ta thật sự trông rất bệnh. Sunny cười và nhìn cô ta rời khỏi.
"Này, cô đi đâu đó? Tâm trạng đâu còn như dưới cống nữa, không phải sao?!"
Nữ thợ săn chỉ huơ tay và biến mất sau một đống đá vụn.
Cậu bật cười, nhưng mà nụ cười biến mất khi Kai hỏi với một biểu hiện đăm chiêu:
"Nếu trailer ra nhanh như vậy, thì có nghĩa là họ đã bỏ rất nhiều tài nguyên vào bộ phim này. Nhưng mà mình tự hỏi...họ sẽ chọn nam diễn viên nào để đóng vai Tạp Chủng? Hay là một nữ diễn viên?"
Sunny trợn to mắt.
"Nói cái quái gì vậy chứ? Nữ diễn viên gì? Tại sao họ lại tuyển nữ diễn viên?! Rút câu đó lại ngay!"
...Trong lúc họ cãi cọ, Cassie đã hoàn tất việc tìm hiểu những kí tự khắc trên đá đẫm máu. Không lâu sau đó, con thuyền bay đã rời khỏi Đấu Trường Đỏ đổ nát và cắt qua bầu trời.
Đêm đã đến với Đảo Xiềng Xích, xóa đi biên giới giữa Bầu Trời Bên Trên và Bên Dưới. Những ngôi sao lạnh lẽo vẫn tỏa sáng trên vương quốc tan nát, phản chiếu lại những ngọn lửa xa xăm mà đang cháy trong vực thẳm tăm tối.
Con thuyền bay đang di chuyển về phía đông nam.
Không có quá nhiều nơi mà Sunny muốn ghé thăm ở Đảo Xiềng Xích. Mục tiêu chính của cậu là Đảo Thuyền Đắm, nơi mà có cái xác của Hoàng Tử Mặt Trời đung đưa trên Bầu Trời Bên Dưới, quấn trong những sợi xích thiên đường...nhưng mà cậu cũng hứng thú với một nơi khác.
Đảo Nam, nơi mà có lâu đài đổ nát của Lãnh Chúa Bóng Tối, và nơi mà cậu đã chiến đấu với Ác Mộng.
Con hắc mã đã trở thành cái Bóng của cậu, nhưng mà đó chỉ là bóng ma của Ma Pháp. Sunny không nhịn được mà thấy tò mò về việc đã xảy ra với Ác Mộng thật sự...liệu nó có lẽ vẫn còn ở đây, đâu đó trong vùng này của thế giới Mộng Ảo?
Hắc mã không còn ở Đảo Nam nữa, nhiêu đó là chắc chắn. Dù sao thì, Sunny đã đến thăm pháo đài đổ nát kia ở thế giới thức tỉnh từ trước cả khi biết nó là gì - đó là nơi cậu đã chào đón Effie và Kai đến Đảo Xiềng Xích - và đã không gặp Ác Mộng ở đó.
Dù vậy, có lẽ vẫn còn vài manh mối.
Vô số năm đã trôi qua kể từ khi sinh vật bóng tối ở lại trong lâu đài, cố chấp bảo vệ thành thị của chủ nhân đã chết của nó. Liệu Ác Mộng thật vẫn còn sống? Liệu nó đã trở nên mạnh mẽ hơn? Hay là nó đã rơi vào sự Hắc Hóa mà có vẻ đã nuốt chửng mọi thứ và mọi người trong thế giới Mộng Ảo?
Sunny muốn biết, nhưng mà hơn hết cả, cậu hứng thú với việc tìm đến một sinh vật bóng tối. Tệ nhất thì nó có thể giúp cậu nhận được nhiều mảnh bóng, và tốt nhất là một cái Bóng mới cho mình.
Ngoài Đảo Nam ra thì...Nephis rõ ràng không có nơi nào cô muốn đến. Effie thì muốn đến thăm Đền Thờ Chén Thánh.
Kai có lẽ cũng muốn trở lại Thành Phố Ngà, để hoài niệm quá khứ...nhưng mà thành phố đó không còn nữa. Nó đã ngã xuống Bầu Trời Bên Dưới, bị thay thế bởi Xé Rách lớn lên không ngừng mà một ngày nào đó sẽ nuốt trọn Đảo Xiềng Xích.
Kì lạ là, nơi Cassie muốn đến thăm cũng đã biến mất. Đền Thờ Đêm - nơi mà cô đã dùng vài tháng chăm sóc cho người chỉ dạy mình, Kẻ Phía Bắc - đã bị hủy diệt bởi trận chiến giữa Thủy Triều Bầu Trời và Thánh Cormac. ...Cô gái mù đã thêm một vị trí vào danh sách. Và một vị trí rất kì lạ, ở hòn đảo nơi mà sinh vật ghê rợn của hồ nước đã từng ban cho họ Dao Rubi. Sunny không biết cô muốn tìm đến gì ở đó, nhưng mà không có phản đối yêu cầu của cô.
Tuy nhiên, họ sẽ đi đến Đảo Nam trước, nên nơi ớn lạnh kia vẫn còn cách xa.
Tận hưởng cảnh tượng bầu trời với những ánh sao, Sunny hít vào không khí đêm mát mẻ và mỉm cười trong lúc nghe bạn mình trò chuyện.
Sẽ có nguy hiểm và đe dọa ghê gớm một khi cậu quay trở lại Nam Cực, nhưng mà trong vài ngày đến, cuộc đời hứa hẹn là yên bình và không phức tạp. Sẽ có chút thám hiểm, chút săn kho báu, và chút chiến đấu - nhưng mà không phải loại đáng sợ. Thật sự như là một kì nghỉ vậy.
Nụ cười của cậu trở nên hơi đăm chiêu.
'...Chết tiệt thật. Từ khi nào mà thế giới Mộng Ảo trở nên tốt lành hơn thế giới thức tỉnh chứ?'