Chương 1199: Trận Chiến Đầu Lâu Đen (13)
Sunny đã làm được. Cậu đã phân tích xong phong cách chiến đấu đáng kinh ngạc của Nanh Thảm Khốc, và đã nhìn vào được tinh túy của nó. Cốt lõi của kĩ thuật chiến đấu của vị Thánh đang nằm trơ ra đó, với toàn bộ bộ phận - cơ thể, tâm trí, và linh hồn - lộ ra trước mặt Sunny với sự thấu hiểu rõ ràng.
Với kiến thức đó, cậu có thể đoán được Nanh Thảm Khốc sẽ làm gì.
Cậu thậm chí còn có thể thực hiện vài động tác giống vậy bất chấp sự khác biệt về Phân Loại và thể hình của họ.
Và có sự hiểu biết đó, Sunny cuối cùng nhận ra...
Rằng không có cách nào để họ có thể chiến thắng cả. Vị Thánh đáng sợ chỉ là quá mạnh mẽ, điêu luyện và trí tuệ. Ông ta đã nắm chặt kết quả của trận đấu này, chỉ chờ đến khi một cơ hội hoàn hảo rồi sẽ tự động hiện ra.
Và sức mạnh của bản thân họ là không đủ để thay đổi kết quả đó.
Kể cả nếu Sunny biết một đòn tấn công đang đến, cậu cũng không hẳn là đủ nhanh để tránh né nó. Kể cả nếu cậu biết ý định của kẻ địch, cậu cũng không đủ khỏe để sống sót nó.
Và Nephis cũng vậy.
Ít nhất là nếu mức sức mạnh của họ, vốn đã là không thể nghĩ nổi đối với những Bậc Thầy bình thường, duy trì ở mức này.
...Nhưng mà nó đâu có phải duy trì như vậy, đúng không hả?
[Cô tin tôi chứ?]
'Một câu hỏi rối rắm nhỉ.'
Sunny có những nguyên nhân của mình, nhưng mà sự thật là cậu đã đi ngược lại ước muốn của Neph trong cơ bản mọi khoảnh khắc thật sự quan trọng. Cậu đã rời khỏi cô ở Thành Phố Hắc Ám, không chịu để cô lại Tòa Tháp Đỏ, rồi lại bỏ chạy khỏi cô lần nữa ở vũ hội của Gia Tộc Valor.
Chỉ để rồi cũng ở bên cạnh cô.
Nó hơi buồn cười, và hơi buồn, nhưng chủ yếu nhất thì...Sunny không chắc liệu cô ta thật sự tin tưởng mình. Cậu thậm chí không chắc liệu cậu sẽ tin tưởng bản thân.
Sự thật cũng là vậy theo chiều ngược lại.
Vậy mà, theo như cậu có thể nhìn ra, đó là cơ hội duy nhất để họ có thể ra khỏi trận chiến này mà còn sống. Phải chi cậu có thể chứng minh điểm đó bằng cách nào đó...
[Có.]
...Gì cơ?
Câu trả lời bình tĩnh đó đến gần như ngay tức thì.
Nó khiến cậu giật mình.
'Hở...'
Sunny lao đi để không bị cái hàm của vị Thánh bắt lấy, lặn xuống bên dưới bộ vuốt nhanh như chớp, và chỉ vừa kịp né khỏi một đám lửa trắng mà mở đường để cậu rút lui.
'Ừ thì. Như vậy thì dễ hơn.'
Cậu gọi một Ký Ức, và gửi một ý nghĩ ngắn ngủi đến Nephis:
[Vậy thì, trong khoảng năm giây...đưa hết cho tôi...]
Năm giây là khoảng thời gian mà món Ký Ức cần để hiện ra. Nó không phải thời gian quá dài.
Nhưng mà trong một trận chiến với một vị Thánh, nó như là mãi mãi.
Sunny từ lâu đã đẩy bản thân đến giới hạn, rồi vượt qua cả chúng. Ngay cả trong lúc được tăng cường bởi Vỏ Bóng Tối và cường hóa bởi cả bóng của mình và lửa của Neph, cậu vẫn có thể cảm giác được sự gắng gượng khủng khiếp của trận chiến đang chậm rãi phá vỡ cơ thể mình.
Nó đã ở trong trạng thái tệ, và sẽ chỉ tiếp tục tệ hơn nữa theo thời gian.
Tuy nhiên...nó vẫn chưa vỡ.
Nghiến răng, Sunny ném bản thân vào nồi nấu của trận chiến hung tợn. Cơ thể to đùng của Nanh Thảm Khốc di chuyển với tốc độ đáng sợ, mỗi chi là một mối đe dọa trí mạng. Những đòn tấn công của ông ta tàn nhẫn, hủy diệt, và bùng nổ, nhưng mà cũng được căn giờ chính xác và toan tính đến ớn lạnh.
Sunny biết chúng sẽ đến khi nào và từ đâu, nhưng kể cả vậy, không dễ để chịu đựng một loại đánh trí mạng từ quái thú kinh khủng kia. Mặt đất rạn nứt và run rẩy quanh họ, và đám mây hơi nước tạo ra từ lửa của Neph che mờ mọi thứ quanh đó.
Vậy mà, cậu đã chịu đựng được.
Chính xác năm giây sau đó...
Sunny đẩy bản thân khỏi đất bùn với ba tay và bay ra trước, mũi kiếm Tội Lỗi An Ủi nhắm vào cổ Nanh Thảm Khốc. Vị Thánh dễ dàng né nó và đáp trả bằng một đòn đánh hùng mạnh, Sunny ngượng nghịu chặn nó lại.
Cậu phát ra một tiếng hét đau đơn và bị ném ra sau, về phía mà Nephis đứng lên từ đầu gối. Sunny tiếp đất bằng chân và chật vật giữ thăng bằng trong lúc trượt qua bùn - cậu có lẽ đã ngã, nhưng mà cô tiến lên một bước và hỗ trợ từ đằng sau, đặt một tay lên lưng cậu.
Cả hai người họ đang đứng, nhưng mà...
Họ đã mất đi lợi thế vây quanh kẻ địch từ hai phía. Tệ hơn nữa...cả hai người họ hiện đang ở trên một đường để tấn công, Nephis đang được che giấu đằng sau hình dạng cao kều của quỷ bóng tối.
Đôi mắt Nanh Thảm Khốc thắp lên sự ác ý thỏa mãn.
...Và cùng lúc, cái bóng thứ năm của Sunny, cũng như toàn bộ lửa của Neph, đổ từ tay cô vào cái vỏ của cậu. Khiến cô hoàn toàn trơ trọi, nhưng mà mang lại cho cậu một lượng cường hóa thể chất gấp đôi.
Ngay lập tức, sức mạnh cậu bùng nổ. Lực lượng, tốc độ, bền bỉ, dẻo dai - toàn bộ bay lên độ cao mà Sunny chưa từng trải nghiệm. Hai người họ dã thí nghiệm với việc cường hóa lẫn nhau trong tầng hầm của cậu, nhưng mà lúc đó cậu chưa sáng tạo ra Vỏ Bóng Tối. Giờ thì, mọi bộ phận đã liên kết với nhau để tạo ra một tổ hợp thật sự đáng sợ.
Đương nhiên, đó không phải chiến lược thông minh nhất - bằng cách khiến một người trong số họ trở nên phi thường mạnh mẽ trong lúc để người còn lại yếu ớt, họ đang cho Nanh Thảm Khốc một cơ hội hoàn hảo để loại bỏ kẻ địch yếu hơn trước, rồi xử lý kẻ còn lại mà không phải bị kiềm chế bởi bất lợi về số lượng.
Nhưng mà đó chỉ là đúng nếu vị Thánh có thể sống sót đủ lâu để hiểu được chuyện sắp xảy ra.
Sunny không có ý định cho ông ta cơ hội đó.
Cậu phải kết thúc trận chiến này trong một đợt duy nhất.
'Vậy thì...mình không chỉ cần giết một vị Thánh, mà còn cần giết ông ta chỉ trong một đòn...ừ thì, không tuyệt hay sao...'
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa.
Chỉ có để giết.
Sunny khiến tâm trí trống rỗng mọi ý nghĩ không cần thiết, chỉ trừ một - một châm ngôn mà cậu biết quá rõ.
'Tinh túy...của chiến đấu...là giết người.'
Cậu sẽ giết Thánh Nanh Thảm Khốc, chư hầu của đại gia tộc Song, ngay đây, ngay bây giờ.
Không nghi ngờ, không chần chừ, không thất bại. Chỉ có chắn chắn.
Quái thú khổng lồ, đáng sợ trước mặt cậu mở miệng, chuẩn bị phát ra một tiếng rống điếc tai.
Cảm giác được ngà bóng loáng của Xương Hát Ca hiện ra vào tay mình, Sunny cho tinh túy âm ỉ tràn vào cơ thể mình như cơn lũ, và lao ra trước.