Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1204: Trận Chiến Đầu Lâu Đen (18)



Chương 1204: Trận Chiến Đầu Lâu Đen (18)

Sunny và Nephis đứng bên cạnh nhau trong lúc quan sát cảnh tượng tàn phá kinh khủng từ những sinh vật bò ra từ ba Cổng Ác Mộng khổng lồ. Những xúc tu đen khổng lồ vẫn còn cách xa, nhưng mà chúng đang đến gần hơn theo từng giây.

Vô số người Thức Tỉnh đã bị giết, và nhiều hơn nữa sẽ sớm mất mạng.

Nó quá...quá đột ngột, quá nhiều.

Có rất nhiều thứ mà Sunny cần hiểu, chấp nhận và suy nghĩ về...tương lai...Cassie, Effie, và Kai...Jet...

Nhưng mà không có thời gian để suy nghĩ. Mà dù sao thì đó cũng gần như là không thể - Kêu Gọi đang gào rống trong tâm trí cậu, khiến bất cứ ý nghĩ nào đều khó khăn. Toàn bộ cậu có thể làm vào lúc này là tập trung vào sự sinh tồn của bản thân.

Tuy nhiên, một việc mà Sunny đã làm, đó là hủy đi những cái Bóng của mình. Chúng sẽ không thể giúp đỡ chống lại những tồn tại Vĩ Đại, nhưng mà mất chúng trong thảm họa này sẽ là quá dễ.

Hủy hoại...đều hủy hoại cả.

Sunny cố cảm nhận liên kết của mình với thế giới Mộng Ảo.

Là một Bậc Thầy, cậu có thể rời khỏi thế giới thức tỉnh tùy ý. Nó mất chút thời gian để kích hoạt liên kết, và thường thì, cậu sẽ được chuyển đến Thành Thị neo của mình chỉ trong vài phút.

Đương nhiên là hôm nay sẽ không như vậy. Ở gần một Cổng Ác Mộng sẽ quấy nhiễu neo, nên tiến vào thế giới Mộng Ảo khi ở gần chúng có nghĩa là bị kéo bởi Kêu Gọi và tiến vào một khu vực xung quanh Hạt Giống thay vào đó.

Hiện tại, Sunny đang ở trong khu vực ảnh hưởng của tận bốn Cổng Ác Mộng khác nhau. Cậu thậm chí không thể biết được bản thân sẽ bị kéo đến Hạt Giống nào, nhưng mà bất cứ thứ gì đều sẽ tốt hơn là ở lại trên đồng bằng hoang tàn mà sắp sửa tràn ngạp những sinh vật mạnh mẽ không tả nổi.

Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên...

Trước mắt cậu, một cảnh tượng bước ra từ ác mộng đang diễn ra. Không ai trên chiến trường là đủ mạnh để chống lại những Cổng Ác Mộng - họ chỉ có thể cố bỏ chạy, thất bại, và chết.

Những người không thể chịu nổi Kêu Gọi thậm chí còn không thể chạy.

Cả đống người Thức Tỉnh, Tiếng Vang, và đám sinh vật nô lệ bị xé xác và nghiền nát. Đống thịt đen sôi sục kia thì tiếp tục đẩy ra từ Cổng.

Những ngón tay đen tiếp tục giữ vết rách rộng hơn, nhưng mà cũng có một bàn tay khổng lồ mà đã hoàn toàn xuất hiện từ hư vô đó, vươn xuống để nắm lấy một đám người đang la hét.

Mình cũng...cần chịu thua Kêu Gọi.

Sunny đã dùng...gần tám tháng rồi...tám tháng qua trong tình trạng liên tục bị tấn công bởi những thì thầm tà ác của Kêu Gọi. Đôi lúc chúng ồn ào, đôi lúc chúng yên lặng đến mức gần như biến mất.

Ban đầu đã là rất khó để lo liệu với áp lực khiến người ta phát điên đó, nhưng mà dần thì, cậu đã phát triển một sức đề kháng nhất định với Kêu Gọi. Cậu đã học được cách chống lại nó.

Nhưng bây giờ, trong một diễn biến kì quặc, cậu phải đầu hàng nó. Đó là một cảm giác đáng sợ và khó chịu...cảm giác buông bỏ điều khiển...

Đó.

Cậu cảm nhận được nó, liên kết với thế giới Mộng Ảo. Kì lạ và vặn vẹo, nhưng mà nó vẫn ở đó - thật ra thì, nó mạnh hơn hẳn trước kia. Những thì thầm của Kêu Gọi trở nên càng điếc tai hơn nữa, la hét yêu cầu cậu phải dùng nó.

Cảm giác một sự sung sướng và nhẹ nhõm cực kì tràn vào tâm trí, Sunny đầu hàng ý chí của chúng.

Tập trung, cậu kéo vào mối liên kết, và cảm giác biên giới giữa hai thế giới trở nên yếu ớt và hư ảo hơn. Trước đó, nó đã như là một ức tường không thể xuyên phá, nhưng mà bây giờ, thì nó giống như một màn sương hơn. Và cậu đang chậm rãi tiến vào màn sương mù đó.

Như thể có gì đó đang kéo lấy cầu từ phía bên kia...

Hoặc có lẽ là đuổi cậu đi khỏi từ phía bên này.

Và chỉ vậy thôi.

Cậu chỉ có thể làm được nhiêu đó.

Giờ thì, Sunny chỉ phải nắm giữ cảm giác đó và hi vọng rằng bản thân sẽ rời khỏi thế giới thức tỉnh trước khi tồn tại vĩ đại và khủng khiếp kia nghiền nát cậu như giẫm lên một con côn trùng.

Ba Cổng khổng lồ kéo dài trên bầu trời tan vỡ như những vết thương nhiễm trùng. Những xúc tu đen làm loạn trên chiến trường - vài cái vung như roi, hủy diệt những quân đội của đại gia tộc, vài cái cắm vào mặt đất và trở nên căng cứng, kéo nhiều hơn nữa bộ phận của sinh vật Vĩ Đại vào thế giới thức tỉnh.

Sunny và Nephis đứng bất động giữa cảnh hủy diệt ghê gớm. Họ không cố chạy hay tìm kiếm nơi ẩn nấp.

Dù sao thì không có nơi nào để chạy cả, và cũng không có nơi ẩn nấp nào để có thể tìm đến. Điểm mà họ đã chiến đấu với Nanh Thảm Khốc cũng tốt như nơi nào khác cả. Bây giờ đều phụ thuộc vào vận may mà thôi.

Quay đi khỏi những xúc tu đen mà càng lúc càng đến gần, họ nhìn nhau.

Sunny cảm giác mặt đất dưới chân rung chuyển, chấn động càng lúc càng mạnh. Như thể có gì đó đang tiếp cận họ, rung chuyển thế giới với mỗi bước chân nặng nề.

Cậu thậm chí không nhìn về thứ xuất hiện từ hai Cổng còn lại.

Thay vì vậy, cậu chỉ nhìn Nephis.

Cô tái nhợt và yếu ớt, nhưng có vẻ bình tĩnh.

Cô luôn có vẻ bình tình, ngay cả khi cô không phải.

Sau vài giây, Sunny mở miệng, đột nhiên khô khan đến đau đớn, và nói:

"...gặp cô ở phía bên kia."

Nephis nhìn ngược lại cậu, có gì đó ghê tởm và cồng kềnh phản chiếu trong ánh mắt xám ấn tượng của cô.

Cô gật đầu.

"Ừ."

Rồi, cô chần chừ một giây, và hít một hơi sâu.

"Sunny...có việc tôi cần nói với cậu."

Cậu nghiến răng, đột nhiên sợ hãi cô sẽ nói gì đó như là vĩnh biệt. Dù vậy, cậu buộc bản thân phải hỏi:

"Chuyện gì?"

Nephis ngập ngừng một chút.

Rồi, trong lúc mặt đất rung chuyện bạo lực, cô đột nhiên tránh né ánh mắt cậu.

Thứ cô nói tiếp theo là hoàn toàn bất ngờ.

"Máy chiếu...ở nhà cậu...nó...nó không thật sự tự dưng nổ tung. Tôi đã nói dối. Thật ra, tôi đã làm hỏng nó. Nên...thật sự xin lỗi."

Sunny không thể tin nổi nhìn cô ta chăm chú. Đầu óc cậu không hoạt động trong một chốc.

Làm sao mà giọng điệu cô ta lại...gì cơ...

Cậu chớp mắt, rồi khịt mũi.

"Mắc cái quái gì mà..."

Tuy nhiên, cậu không kịp nói hết câu đó.

Đột nhiên, thế giới biến mất, và Sunny nhìn thấy - hay nói đúng hơn là nhận thấy - một mảng không bất tận. Nó là không gian trống rỗng, quen thuộc giữa mộng ảo và thực tế.

Một giây sau đó, cô đột nhiên bị chói lòa bởi ánh mặt trời, và bị nhiệt độ không chịu nổi đánh đến.

Ngã lên gì đó mềm mại và nóng rực, Sunny lăn đi và vội vàng cố cảm nhận không gian xung quanh thông qua những cái bóng của mình.

Trận chiến giờ đã ở sau lưng cậu.

...Cậu đã đến Sa Mạc Ác Mộng.