Chương 1237: Câu Trả Lời Là
Trong quá khứ, nhận được một Ký Ức mới đã luôn là một sự kiện quan trọng và đáng nhớ đối với Sunny. Dù sao thì, với lợi thế là có thể giải mã những bí mất của pháp thuật của chúng, Ký Ức đã là một trong những dụng cụ mạnh mẽ nhất của cậu. Sunny dựa vào kho vũ khí linh hồn của mình rất nhiều.
Nhưng mà, theo thời gian, tầm quan trọng của những Ký Ức giảm đi rất nhiều. Đương nhiên là cậu vẫn dựa vào chúng – nhưng mà những ngày nay, đa số những phần thưởng mà cậu nhận được từ Ma Pháp hoặc là quá yếu cho trình độ sức mạnh của cậu hoặc là kém hơn thứ mà cậu đã sở hữu.
Với những ngoại lệ hiếm hoi, giá trị của chúng chủ yếu nằm trong việc mở rộng những danh sách dệt và dùng làm nhiên liệu để cho những cái Bóng cậu tiến hóa.
Nên, có một Ký Ức mới không còn là một sự kiện đáng nhớ như trước kia nữa.
...Dù vậy, nó vẫn không đến mức mà Sunny có thể quên đi bản thân đã nhận được một cái.
‘Cái quái gì?’
Cậu có vẻ nói câu này hơi nhiều dạo gần đây.
Sunny bối rối, nhưng không thể phủ nhận thứ mình đang nhìn thấy – đúng là có một chuỗi kí tự mới ở cuối danh sánh Ký Ức, một cái mà cậu không nhận ra và cũng chưa từng thấy.
Cậu cau mày, rồi ném một ánh mắt nghi ngờ về phái Tội Lỗi An Ủi.
Sau khi chần chừ một lúc, Sunny lựa chọn không nói gì cả và chuyển sự chú ý trở lại kí tự.
Món Ký Ức mới đó không chỉ xuất hiện từ hư vô, mà ngay cả cái tên của nó cũng khiến cậu có cảm giác bất an sâu đậm.
Kí tự là:
Ký Ức: Chìa Khóa Cửa Sông
Sunny nhìn chăm chú nó một hai phút, lo lắng. Cậu đã chỉ vừa mới nghĩ về Mộ Ariel, Dòng Sông Vĩ Đại, và cửa sông của nó...và bây giờ là thứ này?
Tên cái Ký Ức đó có nghĩa là gì?
Nó đến từ đâu?
Và, quan trọng hơn nữa...nó xuất hiện từ lúc nào?
Cậu đã không giết thứ gì, hay ai, kể từ khi tiến vào Ác Mộng. Những cái Bóng của cậu vẫn ở trong Hồn Hải – nên chúng cũng không thể giết Sinh Vật Ác Mộng nào cả.
Ngoại trừ Rắn. Nhưng mà nếu Rain đã bị tấn công bởi một sinh vật và Rắn đã giết nó để bảo vệ cô, thì Ma Pháp vẫn phải thông báo cú giết và việc nhận được một Ký Ức mới với Sunny. Vậy mà cậu đã không hề nghe thấy giọng nói của nó kể từ lúc tiến vào Ác Mộng.
Liệu nó đã xảy ra trong lúc cậu ngủ?
Với biểu hiện nghiêm nghị, Sunny kéo sự chú ý trở lại từ Ký Ức bí ẩn kia và liếc nhìn danh sách Bóng của mình. Kí tự của Rắn Linh Hồn vẫn ảm đạm và không sinh lực, nhưng mà chúng vẫn ở đó – ít nhất thì đó có nghĩa là Rắn đã không bị hủy diệt.
Nó sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với Rain mà không hi sinh bản thân trước. Nên, Rain cũng ổn...con bé phải ổn.
Đột nhiên, Sunny cảm giác tim mình trở nên lạnh lẽo và nặng nề. Cậu nhìn về phía dòng nước bao la, lấp lánh kia với biểu hiện buồn rầu, mắt đầy lo lắng và hắc ám.
Rồi, cậu khẽ lắc đầu và cúi xuống.
‘không hợp lý chút nào cả.’
Cơ hội mà một sinh vật ngẫu nhiên nào đó ở NQSC xa xăm ban cho Sunny một Ký Ức mà có liên quan đến Dòng Sông Vĩ Đại là nhỏ như nào? Tại sao lại có thể được?
Trề môi, cậu phát ra tiếng thở dài nặng nề và chuyển sự chú ý trở lại kí tự.
Tập trung vào Chìa Khóa Cửa Sông khiến thêm những kí tự lấp lánh hiện lên không trung.
Ngay khi Sunny bắt đầu đọc chúng, biểu hiện của cậu thay đổi.
Ký Ức: Chìa Khóa Cửa Sông.
Cấp bậc Ký Ức: Đỉnh Cấp...
‘Đỉnh Cấp?!’
Tim cậu khựng lại.
Cùng lúc, sự bất an của Sunny càng sâu đậm hơn nữa.
Cậu đáng lẽ phải kích động vì thấy bản thân đột nhiên sở hữu một Ký Ức mạnh mẽ như vậy. Nhưng thay vào đó, Sunny chỉ cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi. Đó là vì cậu tin tưởng chắc chắn rằng không có thứ gì trên thế giới này – thậm chí là hai thế giới – là miễn phí. Nên, nhận được một Ký Ức Đỉnh Cấp cứ như vậy chỉ khiến cậu cảm thấy dè chừng.’
‘...Liệu Rắn thậm chí có thể giết được một Sinh Vật Ác Mộng Vĩ Đại không chứ?’
Rắn Linh Hồn là một Bạo Chúa Vượt Bậc, giống như Sunny. Bản thân Sunny không đủ mạnh mẽ để dám đối mặt với sinh vật Vĩ Đại...cơ hội sống sót một trận chiến như vậy của cậu không phải là con số không, nhưng mà cũng không hơn là mấy. Những vật chứa của Skinwalker là bằng chứng của việc đó.
Cau mày, Sunny nuốt những câu hỏi của mình và tiếp tục đọc.
Đẳng cấp Ký Ức: VI.
‘Đẳng Cấp Sáu...’
Cậu thậm chí không buồn cân nhắc đến những ý nghĩa sâu xa trong đó mà hướng ánh mắt về phía mô tả...ngắn đến kì lạ.
Chỉ có vài kí tự lấp lánh:
Mô tả Ký Ức: [Câu trả lời là quên lãng.]
Sunny nhìn chăm chú dòng kí tự ngắn ngủi đó, bối rối.
‘Câu trả lời?’
Cậu mơ hồ.
Cho câu hỏi gì?
Quên lãng là chìa khóa đến Cửa Sông? Có nghĩa là gì chứ?
Hay là không phải quên lãng, mà là Quên Lãng – Ác Ma Quên Lãng? Nhưng mà daemon dễ bị quên đi kia thì có liên quan gì chứ?
Sunny xoa mặt, rồi liếc nhìn những pháp thuật của món Ký Ức bí ẩn. Tuy nhiên, khiến cậu thất vọng, không có chút manh mối gì trong những kí tự kia cả. Cậu chỉ thấy:
Pháp Thuật Ký Ức: [???]
[???] Mô tả Pháp Thuật: [???].
Và chỉ có vậy.
Có vẻ như chỉ có một pháp thuật, nhưng mà nó không có tên và không có mô tả. Nó cũng như pháp thuật [Mắt ta đâu rồi?] của Mặt Nạ Weaver, thứ mà đã không có tên đến khi Sunny dùng nó.
Nhưng mà có một khác biêt...[Mắt ta đâu rồi?] là một pháp thuật chủ động, còn pháp thuật của Chìa Khóa Cửa Sông có vẻ như là bị động.
Sunny hít một hơi sâu.
‘Vậy thì...xác suất mà Rắn Linh Hồn giết một Khủng Bố Vĩ Đại trong lúc mình ngủ, và món Ký Ức mà mình nhận được từ đó có liên quan đến Dòng Sông Vĩ Đại, là bao nhiêu?’
Đó là giải thích duy nhất hợp lôgic, vậy mà, lôgic của giải thích đó lại quá đáng nghi vấn.
Cậu bất động một lúc, rồi thở dài và triệu hồi Chìa Khóa Cửa Sông.
Đương nhiên, sẽ tốt hơn nếu quan sát món Ký Ức bí ẩn trong Hồn Hải mình...vậy mà, bằng cách nào đó, Sunny lại không muốn chạm vào nó bên trong linh hồn mình.
Không lâu sau đó, vô số tia hắc ám quấn quanh bàn tay cậu, và rồi chậm rãi hình thành một viên đá đen lởm chởm.
Đá lởm chởm đó có màu đen hoàn toàn và sờ vào mát lạnh, khiến Sunny nhớ đến những tảng đá dùng để xây dựng Mộ Ariel. Không có chi tiết gì trên nó, không có kí tự hay hình ảnh khắc trên bề mặt. Nó chỉ là một viên đá thô ráp, to cỡ lòng bàn tay mà trông như thứ mà người ta sẽ ngẫu nhiên nhặt lên từ mặt đất.
Vì pháp thuật bí ẩn của Chìa Khóa Cửa Sông là bị động, nó đáng lẽ nên có hiệu quả ngay khi món Ký Ức được triệu hồi. Tuy nhiên, nếu nó có đang làm gì, thì Sunny không thể nhìn ra.
Cậu không cảm thấy thay đổi gì, trong cả bản thân lẫn trong thế giới.
‘A...cảm giác như mình phát điên vậy.’
Cậu đã bị oanh tạc bởi càng lúc càng nhiều câu hỏi kì lạ kể từ khi bắt đầu Ác Mộng, và không có câu nào là có trả lời cả.
Cũng có một câu trả lời mà có vẻ không có câu hỏi.
Ngay cả Tội Lỗi An Ủi cũng đã trở nên hơi kì lạ.
Thầm chửi thề, Sunny tập trung và nhìn bên dưới bề mặt viên đá đen lởm chởm.
Kể cả nếu pháp thuật của nó không có tên và không có miêu tả, cậu vẫn có thể tự mình quan sát dệt của nó. Dù sao thì, đến hiện tại, cậu đã có chút kiến thức về dệt, cũng như khả năng theo trực giác cảm nhận mục đích của đủ loại dệt.
Bên trong Chìa Khóa Cửa Sông, có một hình ảnh rộng lớn làm từ những sợi chỉ hư ảo. Nó không phải thứ dệt ma pháp phức tạp nhất Sunny từng thấy – đó sẽ là dệt của Mặt Nạ Weaver – nhưng mà nó vẫn phi thường phức tạp, và tinh xảo khó tưởng tượng. Một pháp thuật như vậy ít nhất là ở quy mô mà cậu không hề có hi vọng tạo ra.
Sunny choáng váng.
Nhưng mà, cậu không bị choáng bởi sự tinh xảo hay sự phức tạp đó.
Thay vì vậy, thứ khiến cậu tê liệt là bản thân những sợi chỉ.
Bởi vì, không như những sợi chỉ làm từ tinh túy linh hồn mà làm nên dệt của tất cả Ký Ức mà Ma Pháp tạo ra, những soi này là tỏa sáng và trắng bạc.
Thay vì vậy, nó tăm tối và không có ánh sáng.
...Giống như thứ mà bản thân Sunny sẽ tạo ra.