Chương 1239: Quái Vật Biển
Tấm gỗ trôi dạt mà đã sống sót vô số năm trên dòng nước của Dòng Sông Vĩ Đại, và bền bỉ đến mức Sunny không thể dễ dàng để lại một vết trầy trên nó bất chấp việc cậu là một Bạo Chúa Vượt Bậc. Dù vậy, ngay tức thì, nó hoàn toàn bị phá hủy.
Hàng ngàn kí tự bị điên cuồng khắc trên bề mặt nó bị phá hủy. Toàn bộ còn sót lại là những mảnh vỡ bé tí, và ngay cả chúng cũng biến mất ngay chỉ tích tắc sau khi cái hàm khổng lồ cắn xuống.
Một cái đầu rắn khổng lồ hiện ra từ bên dưới mặt nước, hai con mắt quái vật nhìn chăm chú Sunny với vẻ đói khát và giận dữ tà ác. Những cái vảy màu lam của nó lấp lánh trong ánh mặt trời, mỗi cái to và dày như tấm giáp của một cỗ APC nặng nề vậy. Sinh vật kia...khổng lồ, cổ đại, và có vẻ điên cuồng.
Nhưng Sunny thì đã ở trong không trung.
Cú nhảy của cậu là không dễ xem thường, nên có rất nhiều khoảng cách giữa cậu và cái hàm sắc bén của sinh vật kia. Nhưng mà đó là không quan trọng, vì con rắn biển tiếp tục dâng lên từ dưới nước, để lộ cái cổ như một tòa tháp của nó.
Cái hàm của nó mở ra lần nữa như cổng của một vực thẳm hắc ám.
Một giây sau đó nữa, nó đã bắn lên không trung hai chục mét, đe dọa nuốt chửng Sunny.
‘Nguyền rủa...tại sao một con quái vật khổng lồ như vậy lại muốn ăn thứ bé tí tẹo như mình chứ?!’
Nhưng mà nói ra thì đám Sinh Vật Ác Mộng không thật sự hứng thú với thịt người. Thứ chúng muốn là linh hồn của nhân loại...và nói về linh hồn, thì của Sunny là mạnh mẽ và bao la bất chấp thân hình khiêm tốn của cậu.
‘Chết tiệt!’
Sunny vặn mình trong không trung và đá xuống. Cậu không phải đang cố gắng đánh vào con rắn biển – thay vì đó, cậu dùng một cái răng nanh của nó là bàn đạp để đẩy bản thân lên cao hơn nữa. Thời gian của động tác liều mạng đó phải được tính toán phi thường chính xác, và sai lầm nhỏ bé nhất đồng nghĩa với cái chết...nhưng mà cậu đúng là rất nhanh. Đặc biệt là khi được cường hóa bởi cả năm cái bóng của mình.
Và nếu con khốn kia bị mất một cái răng, ừ thì, đó sẽ là tốt hơn nữa.
Nhưng mà, răng nanh của con rắn không bị cú đá mạnh mẽ của Sunny làm gãy. Thật ra thì, gần như là ngược lại – nếu không nhờ có Dệt Xương, thì chân của Sunny có lẽ đã gảy rồi. Cái răng nanh khổng lồ có vẻ hoàn toàn không thể phá hủy, như một khối ngọc pha lê tinh chất vậy.
Nhăn nhó vì cơn đau, Sunny bắn cao hơn vào bầu trời...và sinh vật theo sau. Cơ thể dài của con rắn tiếp tục dâng lên từ nước, để lộ kích thước và chiều dài khủng khiếp của nó. Chỉ từ phần nhỏ mà có thể nhìn thấy, cậu đánh giá con vật kia phải dài ít nhất vài trăm mét.
Đó là một con thủy quái thật sự.
‘Thần thánh...’
Sunny không chắc là bản thân có thể trốn đủ cao để cứu bản thân khỏi con quái vật biển này...hay nên nói là con quái vật sông này. Tệ hơn nữa, cậu không có nơi để tiếp đất. Xung quanh họ, ở đâu cũng là nước cả.
Cậu nhìn về phía cái hàm đang tiến đến gần trong tuyệt vọng...
Và rồi, món Ký Ức mà cậu triệu hồi cuối cùng hiện ra.
Đó không phải Tội Lỗi An Ủi, hay bất cứ vũ khí nào khác.
Thay vì đó, một cây kìm thon dài làm từ kim loại đen, với một sợi dây hoàng kim quấn quanh một đầu của nó.
Gánh Nặng Thiên Đường.
Không chần chừ thêm một giây nào nữa, Sunny đâm cây kim vào cánh tay mình, nhăn mặt, và nhanh chóng cho toàn bộ cái bóng của mình quấn lấy nó. Ngay tức thì, tốc độ của cú bay lên của cậu tăng lên đáng kể.
Gánh Nặng Thiên Đường không ban cho người ta khả năng bay, nhưng mà nó khiến cho thứ gì mà nó đâm vào trôi nổi lên trên. Thường thì, tốc độ mà người ta trôi lên trời là không quá nhanh, nhưng mà với sự cường hóa từ năm cái bóng, giới hạn đó có thay đổi.
Cái hàm của con quái vật lam kia, vốn đang đến gần Sunny với tốc độ đáng sợ, dần bắt đầu bị bỏ lại. Cậu đang bay lên không nhanh hơn con rắn có thể ra khỏi nước.
Bề mặt của Dòng Sông Vĩ Đại đã có vẻ khá xa xôi.
‘C-chết tiệt...tại sao mình cảm giác giống một cái khinh khí cầu vậy?’
Sau vài phút nữa, cái hàm lại đóng lại lần nữa, và con quái vật rắn biển kia ngừng lại, nhìn chăm chú lên trên với sự điên cuồng hắc ám, đói khát cháy lên trong cặp mắt to đùng, phi nhân loại của nó.
Khoảng năm mươi mét của cơ thể dài thòng của nó đã dâng lên khỏi nước của Dòng Sông Vĩ Đại, như một toàn tháp với những cái vảy lam lấp lánh. Những dòng nước tràn xuống từ cơ những cái vây trên lưng nó, với những gai cong nhô ra từ đó như những lưỡi kiếm khổng lồ.
Con quái vật rắn biển...khá là hoành tráng.
Hoặc là nó đã là như vậy, nếu không phải vì những dấu hiệu rõ ràng của sự mục nát và thối rửa làm váy bẩn cơ thể to đùng của nó.
Mắt nó, vốn từng có màu hoàng kim, bây giờ là mù mờ và đục ngầu, với những đường mủ đỏ lan ra từ chúng về phía cái mỏm dài. Những cái vảy lam bị phủ vô số vết sẹo, vài cái hoàn toàn bị mất, để lộ da thịt tái nhợt, gầy gò bên dưới. Những miếng thịt thối nát bị kẹt giữa răng nanh tăm tối của nó.
Con rắn cổ đại nhìn chằm chằm Sunny, và Sunny nhìn ngược lại nó.
‘Đây...là không tốt.’
Con thủy quái kia đủ to để là một titan. Mặc dù phải nói, những sinh vật sống ở dưới nước sâu thường to hơn những con ở trên cạn...nhưng nếu nó đúng là titan, thì Sunny gặp rắc rối to.
Bởi vì đám titan có đủ cách để giết một kẻ như cậu từ phía xa.
Rùng mình, cậu tập trung và nhìn xuyên qua những vảy lam của nó. Cậu cần hiểu được Cấp Bậc và Lớp của sinh vật kia...
Thứ Sunny nhìn thấy khiến cậu giật mình và buồn nôn.
Hắc ám... không có gì khác ngoài hắc ám tà ác, với một khối u duy nhất làm nguốc gốc của nó.
Miệng cậu đột nhiên khô khan.
‘...Một Quái Thú Vĩ Đại.’
Vẫn còn đang bay lên trời bởi vì Gánh Nặng Thiên Đường, Sunny bật ra một tiếng cười đè nén.
‘Ừ thì, đúng là...bất ngờ.’
Cậu chưa từng nghĩ là sẽ có ngày bản thân sẽ cảm thấy mừng vì gặp phải một con Quái Thú Vĩ Đại.
Nhưng mà cậu đúng là như vậy.
Quái Thú Vĩ Đại là một sinh vật khủng khiếp với sức mạnh hủy diệt không tả nổi, nhưng mà nó vẫn là một Quái Thú. Và Quái Thú thường không có sở hữu năng lực không tự nhiên gì cả.
Nên, mặc dù Rắn Lan kia không phải nghi ngờ là một đối thủ tuyệt đối thảm họa đối với Sunny, gặp nó vẫn tốt hơn là gặp phải một Titan, một Khủng Bố, một Bạo Chúa...hay thậm chí một Ác Quỷ có Cấp Bậc thấp hơn, bởi vì sinh vật này không thể làm gì để tổn thương Sunny trong lúc cậu ở trên bầu trời.
‘A...nhưng mà có một vấn đề...’
Buộc bản thân nhìn đi khỏi con quái vật to khủng khiếp kia, Sunny quan sát dòng nước bao la của Dòng Sông Vĩ Đại.
Không có gì ngoài nước, cho dù cậu có nhìn về phía nào đi nữa.
Cậu không có nơi để tiếp đất.