Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 125: Ăn Tiệc Trong Thời Gian Dịch Bệnh



Chương 125: Ăn Tiệc Trong Thời Gian Dịch Bệnh

Cả Nephis lẫn Sunny đều không muốn leo xuống bức tường, vì như vậy sẽ đặt họ vào hoàn cảnh không có đường rút lui nếu việc gì tồi tệ xảy ra. Không cần phải bàn thêm, họ quyết định đi tìm hiểu tòa tháp gần đó nhất và xem thử nếu trong đó có cách thích hợp để leo xuống khỏi tường hay không.

Họ đi theo bức tường phía nam hơi cong cong, quan sát đống đổ nát bên dưới. Đôi lúc, Sunny lại có thể thấy được những bóng dáng của đám sinh vật di chuyển trong những con đường hoang vắng của thành phố cổ đại. Nhưng mà, không có thứ gì có vẻ có hứng thú với việc leo lên bức tường đá hoa cương to cao này.

Đến thời điểm hiện tại, họ vẫn an toàn.

Nhưng mà, cậu lại không thấy như vậy. Thay vì đó, cậu cứ liếc về phía Tòa Tháp Đỏ phía xa và rùng mình.

Thứ đó thật sự quá mức không lành.

'May là chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây...'

Đó là ý nghĩ duy nhất giúp cậu không rơi vào trạng thái hoảng hốt bất hợp lý. Hành trình trong Vùng Đất Lãng Quên của họ đã sắp đến hồi kết. Họ đã phải chịu đựng rất nhiều, và sống sót rất nhiều. Nhiều lúc, cậu còn không chắc liệu họ sẽ có thể thoát khỏi đây hay không. Nhưng bây giờ, mọi sự khổ sở của họ sắp được đền đáp. Con đường dẫn đến sự tự do đã trong tầm mắt...họ chỉ phải vượt qua chướng ngại cuối cùng này để huy hoàng trở về nhà.

...Không lâu sau đó, họ đến gần một trong những tòa tháp hùng mạnh được xây vào bức tường. Kiến trúc của nó hình tròn, nhô lên khỏi trụ chính khoảng hơn chục mét. Có một cánh cổng to làm bằng gỗ dẫn vào bên trong tháp, mà đã bị vỡ từ lâu, chỉ còn lại vài miếng gỗ tan nát còn dính lại trên những bản lề cửa xa xủa.

Đằng sau của, không có gì ngoài bóng tối.

Sunny cảm thấy hình ảnh lối vào này khá ghê rợn. Đương nhiên, bóng tối không là gì với cậu. Vậy mà vẫn...

Đột nhiên, Cassie kéo lấy vai cậu, buộc Sunny dừng lại. Cả cậu lẫn Nephis quay sang cô, tay họ đưa ra, chuẩn bị triệu hồi kiếm của mình.

"Chuyện gì, Cassie?" Sunny hỏi, cảnh giác.

Trong vài tình huống, cô gái mù đã có thể nhận ra sự nguy hiểm trước hai người họ. Thính giác và khứu giác nhạy cảm giúp cô đôi lúc nhận ra thứ mà người thường không thể.

Bây giờ, gương mặt Cassie nhăn nhó. Hơi nghiêng đầu, cô thì thầm:

"Lắng nghe."

Sunny nín thở và làm theo lời cô, đẩy thính giác đến giới hạn. Cậu liên có thể nghe được âm thanh kì lạ phát ra bên trong tòa tháp.

Rắc. Răng rắc. Rắc. Rắc.

Nghe giống như...như thứ gì đó đang bị nhai xát, thịt và xương bị những cái răng sắc bén nghiền nát. Âm thanh khiến thịt bị xé và cắn khiến người ta buồn nồn, Sunny nhăn mặt.

Cậu và Nephis nhìn lẫn nhau, rồi triệu hồi kiếm. Như thường lệ, trước khi hai người tiến lên, Sunny cử bóng của mình đi trước để điều tra kẻ địch tiềm tàng.

Cái bóng lướt trên đá, nhanh chóng lại gần tòa tháp. Rồi, nó lao vào hắc ám và núp bên trong cái bóng khổng lồ lan tỏa khắp kiến trúc.

Sunny có thể thấy được bên trong...

Thứ đầu tiên cậu thấy là vài cái xác quái vật nằm trên đá trong những vũng máu. Những vệt máu kéo lê trên sàn đá cho thấy cơ thể to đùng của chúng bị kéo đến đây bởi thứ gì đó vô cùng mạnh mẽ. Chúng bị cắt xé và tàn phá, như thể bị một tên đồ tể quá kích động làm thịt.

Rồi cậu thấy một đống lớn xương bị gặm nằm trên đá. Một số vẫn còn dính chút thịt, trong khi những cái còn lại thì bị vỡ nát và cả tủy cũng không còn.

Thứ tiếp theo cậu thấy là...một ngọn lửa cháy trong một vòng tròn những mảnh đá, với vài xiên thịt quái vật nướng phía trên.

Cạnh đống lửa, nguồn gốc phát ra tiếng răng rắc đang ngồi trên đá, ngấu nghiến ăn lấy một cái sườn nướng.

...Là một con người.

Nói chính xác hơn là một cô gái trẻ tuổi. Cô có vẻ chỉ hơi lớn hơn ba người họ.

Sunny chớp mắt.

Người phụ nữ trẻ tuổi cao và cuống hút. Cô có cặp mặt màu hạt dẻ và mái tóc nâu xinh đẹp, đang buột thành một bím tóc. Dáng người cực kì năng động, với những cơ bắp hiện lên hoàn mỹ dưới làn da ô liu theo từng chuyển động. Và có...ờ...có rất nhiều da đang lộ ra, vì cô chỉ mặc một bộ áo váy tunic ngắn đến khiêu khích, được thêm vào những giáp chân, tay, và thân ngực với những miếng da trang trí treo xuống (pteruges).

Nephis thon gọn và mảnh mai, người lạ này thì tỏa ra một sức sống và sự mảnh liệt. Mọi thứ về cô đều xa hoa và hào phóng, hét lên sức mạnh, đậm đà và năng lực.

Điểm lạ nhất lại là có một biểu hiện hoàn toàn thư giãn, thoải mái và vui vẻ trên gương mặt cô. Trong những tháng ở Vùng Đất Lãng Quên, Sunny chưa từng, dù chỉ một giây, cho phép bản thân hạ cảnh giác hoàn toàn. Nephis hay Cassie cũng vậy.

Ngay cả trong những giây phút nghỉ ngơi hiếm có, ở những nơi trú ngự an toàn, đáng tin tưởng, họ vẫn hơi căng thẳng, trông đợi mọi loại kinh dị sẽ tấn công họ với răng, độc, và móng vuốt. Kể cả khi bị mê hoặc bởi Kẻ Nuốt Hồn, vẫn luôn có một cái bóng vô hình trong tim họ.

Nhưng mà, cô gái trẻ này lại hoàn toàn vui vẻ khi ở nơi nguyền rủa này. Thật ra thì cô ta trông còn vui vẻ hơn Sunny đã từng vui vẻ trong đời, thậm chí ngay cả khi ở thế giới thực.

Trong lúc Sunny quan sát, cô gái trẻ ăn đống thịt của con quái vật xấu số một cách bừa bãi. Nước thịt nhiễu xuống gương mặt và ngón tay cô. Khi ăn xong thịt, cô cắn vào xương.

Mắt cậu mở to.

Cái xương cứng cáp của Sinh Vật Ác Mộng dễ dàng bị nghiền nát giữa răng cô, và cô nhắm mắt hưởng thự, rồi nhai nuốt phần lớn miếng xương.

Rắc. Răng rắc. Rắc. Rắc.

Ăn xong cái xường, cô ném phần thừa vào cái đống xương to đến không dễ chịu dưới chân, ợ một tiếng rõ to không chút trang nhã, rồi ngay lập tức vươn tay nhặt một miếng thịt quái vật khác khỏi lửa, và cắn vào nó.

Sunny chớp mắt thêm vài lần nữa, rồi chuyển ánh mắt về bản thân và nhìn Nephis.

"Cậu thấy gì?"

Cậu lưỡng lự một lúc và nói bằng giọng chần chừ:

"Ừ thì...đó hoặc là cô gái nhân loại rất đói. Hoặc là một con ác ma tham ăn."