Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1284: Kính Chào Đức Weaver



Chương 1284: Kính Chào Đức Weaver

Sunny thấy bản thân không thể di chuyển trong vài giây. Bắt gặp con thuyền ngay lúc họ gấp rút cần một nơi trú ẩn vốn đã đủ sốc. Tìm thấy một cái xác mà trông tương tự đến rùng rợn với tù nhân vô danh trong hầm ngục ẩn giấu bên dưới nhà thờ đổ nát ở đây...nó khiến cậu rơi vào một trạng thái vô ý thức kì lạ.

Đủ loại ý nghĩ điên cuồng chạy loạn trong tâm trí cậu.

Trong một tích tắc Sunny thậm chí tưởng tượng cái xác đó là của chính mình, mang đến đây từ tương lai bởi một sự biến dị kì lạ nào đó của dòng sông huyền bí. Nhưng mà, không...dáng người sai cả. Cậu không phải cao ráo gì, nhưng mà người bí ẩn kia thậm chí còn nhỏ hơn nữa. Cơ bản là bé tí.

Thật ra, giờ khi Sunny nhìn kĩ hơn cái xác, cậu nhận ra nó cũng khác với tù nhân của nhà thờ đổ nát. Áo choàng hắc ám và mặt nạ là giống, nhưng mà cơ thể ẩn giấu bên dưới chúng thì không. Kể cả với những chi tiết bị che đi, cậu có thể nhìn ra sự khác biệt.

Dù vậy...như này có nghĩa là gì chứ? Làm sao lại có thể có một Mặt Nạ Weaver khác? Những người này là ai? Làm sao họ lại tương tự như vậy bất chấp khoảng cách vĩ đại giữa Thành Phố Hắc Ám và Mộ Ariel?

Nephis cũng có vẻ giật mình, mặc dù là vì nguyên nhân khác với Sunny. Nhưng cô đã phát hiện phản ứng mạnh từ cậu.

“Sunny? Là gì vậy?”

Cô chắc chắn đã phát hiện cái mặt nạ của cái xác là giống y hệt cái mà Tạp Chủng mang. Cô cũng đã biết nó là một Ký Ức Thần Thánh Đỉnh Cấp Bảy, kể cả nếu Sunny chưa từng nói với cô Mặt Nạ Weaver đến từ đâu.

Cậu hít một hơi sâu.

“Cái xác đó...nó y hệt cái mà tôi tìm thấy ở Thành Phố Hắc Ám, bên dưới nhà thờ. Đó là nơi tôi đã có được cái mặt nạ.”

Sunny đã tìm thấy Chim Non của Chim Ăn Cướp Độc Ác hoàn toàn do tình cờ – kể cả nếu sự tình cờ kia đã nhận ảnh hưởng từ [Định Mệnh]. Mọi thứ mà theo sau việc hấp thụ giọt ichor mà chứa đựng Dệt Máu, thì là kết quả của lôgic và lý lẽ. Đó là hậu quả từ đợt chạm trán tình cờ đầu tiên kia.

Được dẫn dắt bởi khả năng nhìn thấy ánh sáng thần thánh, thứ Dệt Máu đã ban cho, cậu thám hiểm nhà thở của Thành Phố Hắc Ám và nhận được Mặt Nạ Weaver. Được dẫn dắt bởi Mặt Nạ Weaver, cậu nhảy vào Bầu Trời Bên Dưới, đến được Tháp Mun, và phát hiện cánh tay cắt rời của Weaver, và nhờ đó có được Dệt Xương.

Vậy thì nguyên nhân của tình huống hiện tại là gì đây? Là tình cờ hay là kết quả của lựa chọn của cậu?

Trong lúc Sunny ngơ ngác, bị những ý nghĩ đó nuốt chửng, Nephis cau mày nhìn cậu.

“...Một cái xác? Ý cậu là sao?”

Cậu rùng mình.

Cô ấy không thể nhìn thấy cơ thể đang ngồi trên hàng ghế của người lái thuyền.

Cậu tiến lên một bước và vội vàng chỉ đến.

“Đ-đó...cô không thấy cái xác đó?”

Nephis vừa có vẻ dè chừng vừa có vẻ hơi mơ hồ.

“Đương nhiên, tôi thấy người đó. Chỉ là...tại sao lại gọi là cái xác? Người đó còn sống.”

Sunny trợn to mắt.

...Và trong giây kế tiếp, cái xác di chuyển.

Thở dài thật sâu, cái đầu nghoẹo sang một bên của nó thẳng dậy, và hai hố hắc ám trên cái mặt nạ đáng sợ nhìn chằm chằm về phía Sunny với cảm xúc không thể nói rõ.

Rồi, cái xác chậm rãi, gian nan đứng dậy.

Không, không phải cái xác...người kia. Người mang Mặt Nạ Weaver đúng là còn sống.

Sunny im lặng quan sát, không thể di chuyển. Chỉ có một tay cậu là hơi vươn ra, sẵn sàng triệu hồi một vũ khí.

Khi chủ nhân của con thuyền đứng dậy, cậu nhận ra họ đúng là rất nhỏ bé. Dáng người bọc trong cái áo choàng hắc ám là cực kì gầy, có vẻ yếu ớt và bệnh tật. Lưng người đó gù xuống, và hai tay có vẻ hơi run rẩy.

Không hề bất ngờ khi Sunny đã nhầm lẫn người mang mặt nạ kia là một cái xác. Với người kia hoàn toàn bất động và cậu có hình ảnh cái xác từ nhà thờ đổ nát sẵn trong đầu, sẽ kì lạ nếu cậu cho rằng người kia còn sống.

Người lạ lưng gù đứng yên, nhìn hai người họ thông qua hai cái hố không ánh sáng trên cái mặt nạ đen bóng. Sunny và Nephis cũng không di chuyển, không biết phải làm gì.

Họ vừa mới không nói không rằng leo lên con thuyền của người ta...nên, phải làm gì chứ? Lịch sự hỏi họ cứu mình? Hay là tấn công vì sợ hãi?

Sunny lén lút chuyển thị giác, cố gắng xác định liệu kẻ mang mặt nạ kia là người hay Sinh Vật Ác Mộng. Nhưng mà, cũng như với cái xác bên dười nhà thờ, áo choàng hắc ám và mặt nạ là không thể xuyên thấu. Bên dưới chúng là một vực thẳm không thể biết được.

Một sự ớn lạnh băng giá len lỏi đến cốt sống cậu.

Rồi, chủ nhân con thuyền chậm rãi giơ lên hai tay, đều được bọc trong găng tay màu đen. Những ngón tay gầy chạm đến mép của mặt nạ đen bóng và chậm rãi kéo nó xuống.

Gương mặt hé lộ là thuộc về nhân loại. Đó là một bà lão già, cực kì già. Sunny chưa từng thấy ai trông cổ đại như vậy. Cậu không hoàn toàn tin nổi có người có thể già đến vậy mà vẫn còn sống.

Làn da rám của bà ta đầy những vết nhăn nheo sâu thật sâu. Tóc dài hoàn toàn trắng và thưa thớt, để lộ chút da đầu màu nâu. Mắt bà ta, vốn từng xuyên thấu, bây giờ lờ đờ và trắng đục.

Cơ thể của bà lão nhỏ bé và yếu ớt, như có thể đổ ngã từ một làn gió yếu ớt nhất. Áo choàng treo bơ phờ trên nó, to quá vài cỡ.

Dù vậy, bà ta vẫn tỏa ra một cảm giác danh dự không thể nghi ngờ, sức mạnh ý chí...thậm chí là sự thánh thiện.

Cái mặt nạ đen rơi xuống boong thuyền với âm thanh gỗ chạm gỗ.

Bà lão im lặng nhìn Sunny và Nephis, một giây trôi qua, rồi thêm giây nữa.

Và rồi, bà ta di chuyển.

Cúi người, bà rên rỉ và chậm rãi quỳ xuống. Sunny giật mình, nhưng mà hơn nhất cả, cậu có một thôi thúc mạnh mẽ muốn nhảy đến và ngăn bà ta lại. Cảm giác cực kì sai trái, khi thấy một người phụ nữ già như vậy quỳ xuống...chứ đừng nói đến quỳ trước cậu.

Cậu phát hiện lưng Neph trở nên cứng nhắc, trong lúc cô cũng có cảm giác tương tự. Khóe mắt cô co giật.

Nhưng mà không ai trong số họ di chuyển.

Cuối cùng, đầu gối của bà lão chạm vào sàn thuyền. Đặt cả hai tay trước cơ thể, bà hít một hơi run rẩy, rồi khấu đầu thật sâu.

Giọng nói khẽ của bà ta nghe như là tiếng bút lông chim cạ trên gì đó. Nghe thấy nó, Sunny giật mình.

Bà ta nói:

“Kính chào...Đức Weaver...Ác Ma Định Mệnh...”

Trong sự yên lặng sau đó, cậu chần chừ một chút, rồi trả lời:

“...Con đầu lòng của Không Rõ.”

Bà lão bất động vài giây, rồi phát ra một tiếng thở dài, thật dài.

Cúi đầu thấp hơn nữa, bà nói với sự tôn kính:

“Ananke xin chào những Đứa Con của Weaver...”