Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 130: Sức Mạnh Của Cả Tá Người



Chương 130: Sức Mạnh Của Cả Tá Người

Vào buổi sáng, họ đi về phía lâu đài.

Trước khi rời khỏi sự an toàn của tòa tháp đá, Effie cho họ một danh sách hướng dẫn:

"Theo sau tôi. Nghe theo mọi thứ tôi nói. Đừng phát ra tiếng ồn. Đừng có chảy máu. Đừng suy nghĩ quá nhiều. Một vài sinh vật ngoài kia có thể nghe được những suy nghĩ ồn ào, vài thứ khác có thể cảm giác được cảm xúc mạnh mẽ. Nên cũng đừng cảm thấy sợ hãi."

Sunny nhìn cô với biểu hiện âm trầm. Làm sao cậu có thể điều khiến thứ mình cảm thấy?

Nữ thợ săn sung sức mỉm cười.

"Sao? Cậu chưa bao giờ thử giải phương trình phức tạp trong đầu để khiến một cô nàng xinh đẹp nào thấy ấn tượng? Cứ làm vậy đó."

Trong lúc Sunny đỏ mặt, cô cười khúc khích và quay sang Cassie và Neph:

"Đính chính. Hai người, cố đừng cảm thấy sợ hãi. Ngố, cậu thì đừng có quá kích động. Nếu đi phía sau tôi hóa ra là quá khó, thì cứ yêu cầu bị tát, được chứ?"

Sunny cau mày và nghiến răng nói từng chữ:

"Sẽ...không là vấn đề."

Effie chớp mắt vài lần, rồi mỉm cười.

"A! Chơi cho đội bên kia? Hiểu, hiểu mà..."

Cái...cái đó nghĩa là gì?!

Cố điều khiển cảm xúc, Sunny hít một hơi thật sâu và đếm đến mười.

'Phương trình toán cái quái gì...cô ta nghĩ mình là ai?! Đợi chút...sao mình lại đếm?'

Đảm bảo họ hiểu những chỉ dẫn của cô, nữ thợ săn quay lại và đẩy lăn tảng đá hoa cương to lớn đang chặn lối ra khỏi tòa tháp sang một bên. Những cơ bắp săn chắc của cô căng lại và nhúc nhích dưới làn da ô liu, một cảnh tượng rất đẹp mắt.

Sunny nhìn chăm chú lưng cô và nuốt một ngụm. Tảng đá đó nặng ít nhất vài tấn. Nữ khổng lồ xinh đẹp này mạnh đến mức nào chứ?

Bắt được ánh mắt của cậu, Effie nhướng mày và nháy mắt.

"Nhìn thích không?"

Cậu tự động trả lời:

"Có...hử...đợi chút, không! Ý tôi là, đó không phải lý do tôi nhìn. Sao cô mạnh đến vậy?"

Cô nhìn sang tảng đá rồi nhìn lại cậu.

"Ồ, cái đó. Đó là Kĩ Năng Phân Loại của tôi. Nó cường hóa thể chất toàn diện rất mạnh."

Đó là...một Kĩ Năng hiếm và mạnh mẽ. Mặc dù không hào nhoáng bằng nhiều thứ khác, nhưng về mặt thực dụng thì nó lại là một Kĩ Năng tuyệt đỉnh của một chiến binh. Với không chỉ sức mạnh, mà cả tốc độ, nhanh nhẹn, bền bỉ và khả năng phục hồi đều được tăng lên, Effie giống như một trong những vị anh hùng cổ đại mà Neph đôi lúc hay kể. Nhất là khi sự tăng cường đó còn có vẻ rất hoành tráng.

Hơn nữa, khá chắc chắn là cô đã hấp thụ một lượng tinh túy hồn không ít trong những năm đi săn ở Thành Phố Hắc Ám. Tất cả những mảnh hồn mà nữ thợ săn bướng bình không chịu dùng làm tiền cống nạp cho tên bạo chúa trong lâu đài phải dùng ở đâu đó.

Nhưng tại sao cô lại dễ dàng thú nhận Kĩ Năng của mình? Chia sẻ bí mật kiểu đó không phải là hành động khôn ngoan, nhất là trong thực tế tàn nhẫn của Vùng Đất Lãng Quên.

Nhận ra sự bất ngờ của cậu, Effie nhe răng cười.

"Sao? Cũng đâu phải bí ẩn vĩ đại gì. Quanh đây, người nào có mắt đều biết Kĩ Năng của tôi làm được gì. Có muốn tôi nói luôn Khiếm Khuyết cho cậu biết không?"

Một tia tinh nghịch hiện lên mắt cô.

'Ừ, đúng rồi. Làm như có ai đủ thần kinh mà nói người khác biết...'

"Rất đơn giản! Phân Loại của tôi không chỉ cường hóa mọi thuộc tính thể chất, nó còn làm vậy với tất cả những nhu cầu thể chất nữa. Cậu nghĩ tại sao tôi ăn thịt nhiều đến mức xương chất thành đống, ăn cho vui chắc?"

Cô cười và lắc đầu.

"Ừ thì, đúng là vui thật, nói thật lòng..."

Vậy ra cái giá cho sức mạnh của nhiều người là cơn đói của số người đó. Ở Thành Phố Hắc Ám này, nơi mà thức ăn luôn khan hiếm, đó là một Khiếm Khuyết nguy hiểm. Một lời nguyền rủa bắt buộc người ta phải đi săn nhiều hơn, và từ đó, nguy cơ bị thương và tử vong cũng sẽ lớn hơn những người khác.

Đa số mọi người sẽ khinh thường độ nghiêm trọng của nó, nhưng không phải Sunny. Cậu biết đói, đói thật sự, cảm giác như thế nào. Nó sẽ làm gì với một người.

Có lẽ đó là lý do tại sao Effie lại ở tận ngoài đây. Có lẽ cô trở thành một nữ thợ săn không phải vì cô muốn vậy, mà là vì cô đơn giản không có lựa chọn.

'Người ta còn có nhu cầu thể chất nào khác?' Sunny suy ngẫm, hơi mơ hồ. "Không khí, rồi nước và thức ăn, rồi...ờ...hử?'

"Này! Tôi đã nói không được kích động!"

Sunny giật mình và ngước lên nhìn Effie, người đang nhìn cậu chăm chú và cười không ngừng. Xấu hổ, cậu giận dữ nghiến răng.

'Đừng có tự khen bản thân, đồ cây sào!'

Nhưng mà, khi cậu nhận thấy Nephis và Cassie đang quan sát họ với sự thích thú viết rõ trên mặt, cơn giận của cậu hơi diệu đi. Sunny chậm trễ nhận ra, có lẽ, nữ thợ săn giàu kinh nghiệm đã đùa với cậu không phải chỉ vì tinh nghịch.

Có lẽ cô đang cố khiến tâm trạng của họ thoải mái hơn để vào trạng thái tâm lý ổn định, khiến chuyến đi trong thành phố nguyền rủa kém nguy hiểm.

Cùng lúc đó, Effie mỉm cười.

"Gì? Không trả lời?"

Sunny lườm cô và nói:

"Đừng làm tôi phân tâm."

Rồi cậu bắt buộc dòng suy nghĩ đổi hướng rồi ngậm ngùi nói thêm:

"Tôi đang giải phương trình..."

Một phút sau, họ rời khỏi tòa tháp đá và bước vào con đường của Thành Phố Hắc Ám.

Effie đã triệu hồi cái mũ của bộ giáp cũ kĩ trước khi tiến lên. Nó có thiết kế theo kiểu Corinth, với một cái mào lông ngựa xanh dương và một cái khe hẹp mà chỉ để lộ mắt và môi.

Trên lưng cô, có một túi da đựng thịt, xương, và da của đám quái vật cô đã giết trong chuyến săn. Sunny biết chắc rằng cái túi đó ở bên trong to hơn nhiều so với vẻ ngoài - nếu không, để chứa hết những chiến lợi phẩm của Effie, thì nó đã phải to đến nực cười. Nhưng mà, nó vẫn có cân nặng quá sức với những người bình thường.

Tính luôn cả bộ giáp, cây dao dài, và bộ tạp dề da màu đen, đây đã là Ký Ức thứ tư nữ thợ săn gọi ra. Cậu tự hỏi không biết cô có thêm bao nhiêu cái trong kho vũ khí.

Cậu còn chưa nhìn thấy những vũ khí của Effie.

Trong ánh sáng mờ ám của buổi sáng sớm, họ tiến vào di tích nguyền rủa.