Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 1314: Hé Lộ Điên Rồ



Chương 1314: Hé Lộ Điên Rồ

Được Tội Lỗi An Ủi che chắn, Sunny đột nhiên lấy lại khả năng đẩy qua sương mù đó. Cậu lùi lại trong lúc Ô Uế mỉm cười rộng hơn.

“Ngươi đi đâu vậy hả kẻ giết người? Ngươi không muốn biết một bí mật sao? Ngươi sẽ không hối hận biết nó đâu...a, có lẽ là sẽ...”

Sunny không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà cậu chắc chắn một điều – cho dù thứ mà Hoàng Tử Điên Rồ muốn nói với cậu là gì, thì đó cũng không phải thứ mà cậu nên biết đến.

Trừ khi cậu cũng muốn trở nên điên rồ và tan vỡ như là sinh vật Ô Uế kia.

Việc cậu phải chật vật vì tính mạng – hay nên nói là nhân tính của mình – bên trong giấc mơ đã là đủ điên rồ rồi.

Mà cậu còn đang mơ khi ở trong Ác Mộng Thứ Ba.

Loạng choạng lùi lại, Sunny kêu gọi Bóng của mình.

Ngay lập tức, ba hình dạng vươn lên từ bên dưới. Thánh trầm mặc, Tiểu Yêu gầy gò, và một chiến mã hắc ám phủ trong bóng tối.

Hoàng Tử Điên Rồ nổ tung với tràng cười giòn giã.

“Hay, hay...ôi, đúng là khiến người ta hoài niệm mà...”

‘Chúng ta sẽ...’

...Thánh là người đầu tiên ngã xuống. Trước khi cô thậm chí có thể di chuyển, một thanh kiếm lóe lên, theo sau bởi một cơn gió lốc và sương mù dâng trào. Vị hiệp sĩ đá duyên dáng đứng hình, một vết nứt mỏng đột nhiên hiện ra trên bộ giáp mã não.

Rồi, yên lặng như lúc cô xuất hiện, Thán vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh đá đen. Một đám mây bụi rubi nổ tung vào không khí, khiến nước tĩnh lặng nhuộm màu đỏ thắm.

“Thánh!”

Mắt Sunny mở to, nhưng mà trước khi cậu có thể làm gì, Tội Lỗi An Ủi đã đẩy cậu ra khỏi.

“Chạy đi thằng khốn này! Cô ta không phải thật!”

Tiểu Yêu là thứ hai. Con quỷ nhỏ chần chừ, rõ ràng là sợ hãi hình dạng rách rưới của tên Titan điên rồ kia. Nhưng rồi, nó gan dạ nhảy về trước, dùng móng vuốt vươn về phía da thịt tên Ô Uế. Thanh kiếm vô hình lại vung lên lần nữa, và quỷ nhỏ gầy gò đột nhiên loạng choạng.

Với ngọn lửa chất lòng chảy ra từ miệng Tiểu Yêu, nó nhìn Sunny với biểu hiện hoảng sợ. Rồi, mắt nó tối đi, và đầu nó trượt ra khỏi cổ, ngã vào nước với âm thanh khe khẽ.

‘A...’

Sunny cảm giác tâm trí mình như muốn tan vỡ đè lại cơn bão tố đau đớn và tội lỗi trong tim mình, cậu nghiến răng và quay đi.

Tay cậu nắm lấy bờm của Ác Mộng, và với một tiếng hét nghẹn ngào, cậu nhảy lên lưng con hắc mã.

Chiến mã hắc ám phi nước đại rời khỏi...rời khỏi làn sương mù xoáy lượn.

Tiếng cười của Hoàng Tử Điên Rồ đã đến bọn họ từ đằng sau.

“Ngươi đi đâu vậy hả kẻ giết người?! Ta...vẫn chưa xong...với ngươi...”

Sunny không quay đầu nhìn lại. Hai chân giữ chặt vào Ác Mộng, cậu giơ lên cả hai tay và đè chúng vào tai mình.

‘Đừng có nghe...đừng có nghe...’

Nhưng mà, cậu vẫn nghe thấy nó. Giọng nói của Tội Lỗi An Ủi, kẻ đang nói với một tia chán nản bằng giọng nói quen thuộc, đáng ghét. Giọng nói của bản thân Sunny.

“Tên thần kinh chết tiệt...mày đang định cướp việc của tao hay sao vậy?”

Cậu chưa từng vui vẻ đến vậy khi có âm hồn sinh ra từ tiếng thì thầm của Ác Ma Sợ Hãi trong đầu mình.

Ác Mộng bay qua làn sương mù, và nhanh chóng, màn sương đó đã che đi Hoàng Tử Điên Rồ và Tội Lỗi An Ủi, đè nén tiếng nói của chúng đến khi không còn gì ngoài sự yên lặng cả.

Sunny cũng đã biến thành bản thân...cuối cùng. Cậu lại có cơ thể nhân loại, cũng như hai cánh tay nhân loại. Áo choàng hắc ám bị thay thế bởi lụa mềm mại của Vải Liệm Hoàng Hôn.

Cúi xuống, cậu vỗ vai con hắc mã và thở dốc.

“Hình..hình như chúng ta an toàn rồi.”

Rồi, cậu chần chừ một giây và nói thêm bằng giọng nhỏ:

“Nhưng mà mày có nghĩ...rằng tao có thể thức dậy rồi chứ?”

Ác Mộng kêu lên và dùng móng đánh vào bề mặt nước, bay cao lên không trung.

Trong lúc họ càng lên cao, sương mù càng trở nên mỏng hơn, đến cuối cùng, một tia sáng mặt trời phá xuyên qua màn che đó.

Và ngay khi nó xuyên qua...

Sunny giật mình thức dậy

“Argh!”

Cậu ngồi dậy, ướt đẫm mồ hôi lạnh Với trái tim đập loạn xạ, Sunny nắm lấy ngực mình và đứng hình, nhìn quanh căn phòng hắc ám của đền thờ hoang tàn. Chậm rãi, trạng thái hoảng hốt của cậu tan đi.

‘Một giấc mơ...chỉ là mơ mà thôi.’

Sunny chậm rãi thở ra, rồi đột nhiên rùng mình và lắc đầu.

Không...đó có lẽ là một giấc mơ, nhưng mà nó nhất định cũng không phải chỉ là một giấc mơ. Cậu không biết loại năng lực gì mà có thể cho phép Hoàng Tử Điên Rồ – kẻ mà khả năng cao là đã chết hoặc là ở nơi rất, rất xa – xuất hiện trong ác mộng của cậu. Nhưng mà, cậu chắc chắn là sinh vật mà cậu đã gặp trong mơ không chỉ đơn giản là một thứ do cậu tưởng tượng ra.

Sunny không biết liệu sinh vật rách rưới mà cậu đã đối mắt là bản thân Titan Ô Uế hay là một sự vang vọng nào đó mà được để lại, nhưng mà cậu biết rằng nghe được bí mật mà thứ kinh tởm kia muốn chia sẻ sẽ là hồi kết của cậu.

‘Thần thánh chết tiệt chứ...ngay cả giấc mơ cũng không an toàn ở nơi này.’

Trong lúc tim cậu bình tĩnh lại một chút, cậu ngồi trong im lặng một thời gian, cố gắng thu xếp ý nghĩ của mình. Có nhiều thứ kì lạ trong giấc mơ đáng sợ đó..nhưng mà, trước khi cậu có thể cẩn thận cân nhắc chúng, một sự lo lắng đột nhiên phủ lấy tâm trí cậu.

Sunny vội vàng cho bóng của mình đi kiểm tra Nephis và Ananke. Đảm bảo cả hai đang ngủ yên bình trong hai căn phòng gần đó, cậu rùng mình khi nhớ đến Bóng của mình bị hủy diệt và triệu hồi lần lượt từng cái.

Cậu kêu gọi chiến mã đầu tiên. Như Tội Lỗi An Ủi đã nói, Thánh và Tiểu Yêu nên không phải là thật – hắc mã là có thể được triệu hồi vào trong giấc mơ của cậu vì đó là bản chất của năng lực của Ác Mộng, nhưng hai thứ còn lại là khác. Nên, chỉ có Ác Mộng là thật sự đối mặt với Hoàng Tử Điên Rồ...khả năng cao là vậy.

Con hắc mã hiện ra từ bóng tối, giữ mình ở dạng không vật chất. Nó có vẻ kích động, nhưng mà ngoài đó ra thì không bị thương hại gì. Nhẹ nhõm, Sunny thở phào.

“...Cảm ơn, anh bạn. Mày thật sự cứu cái mông tao ở đó.”

Hủy đi Ác Mộng, cậu triệu hồi Thánh tiếp theo. Hiệp sĩ duyên dáng xuất hiện từ bóng tối, vẫn điềm đạm và hờ hững như bao giờ. Cô không bị thương tổn. Cảm giác như thể một gánh nặng vĩ đại vừa được dỡ khỏi tim mình, Sunny nhắm mắt một giây.

“Cô an toàn. Cảm ơn thần thánh...”

Thánh nhìn cậu với ánh mắt kì lạ, nhưng giữ im lặng...ừ thì, đương nhiên là cô làm vậy.

“Cô có thể rời đi...thật ra thì, không, ở lại đây. Trông chừng trong đêm, được chứ?”

Hiệp sĩ duyên dáng nhìn cậu chằm chằm vài giây, rồi quay đi và yên lặng rời khỏi căn phòng để đứng canh gác ở hành lang.

Sunny hít một hơi sâu và xoa mặt.

Bây giờ thì chỉ còn Tiểu Yêu.

Cậu triệu hồi con quỷ nhỏ gầy gò, rồi gãi gãi sau gáy.

‘A, đúng rồi..con quỷ nhỏ kia đã tiêu hóa bộ giáp của Rùa Đen được một lúc. Chết tiệt, khi nào thì nó mới thôi lười biếng và...’

Nhưng mà trước khi Sunny có thể hoàn thành ý nghĩ đó, một hình dáng đáng sợ đột nhiên dâng lên từ bóng tối...đứng cao kều như một con ác ma đúc từ thép hắc ám và những lưỡi chém sắc bén...

“Argh, cái quái gì?!”

...Trong lúc Sunny không hề hay biết, con quỷ nhỏ kia đã thức tỉnh từ giấc ngủ say của mình.

Chỉ có điều, nó không còn nhỏ nữa.