Đến hiện tại, những Người Giữ Lửa đã gần rút lui đến tận cửa vào đền thờ cổ đại. Hắc ám sôi sục và dâng trào, bị quấy rầy bởi trận đấu đáng sợ giữa hai nhà vô địch Vượt Giới Hạn.
Cả Ngôi Sao Thay Đổi và người mà gọi bản thân là Bóng Tối đều mạnh mẽ phi thường. Một vị Thánh là như một thảm họa biết đi, và mặc dù cả hai người họ đều không dùng đến sức mạnh đáng sợ của Phân Loại mình, sức mạnh thể chất hủy diệt của hai chiến binhv gh là thừa sức phá hủy xung quanh họ, khiến môi trường biến dại, và gây ra nỗi sợ hãi trong tim vô số người.
May mắn là, cả tiểu thư của họ và chủ nhân của đền thờ cổ đại này có vẻ đều đang giữ lại. Nếu không thì, Thành Thị này có thể đã bị tổn thương nghiêm trọng bởi trận đấu của họ.
Tiểu thư Nephis mặc một bộ giáp hiệp sĩ mà được đúc từ thép trắng hoàn mĩ và được trang trí những đường vàng. Với làn da trắng và mái tóc bạc, ngọn lửa thuần khiết nhảy múa trong mắt, cô như một tinh linh ánh sáng.
Còn Lãnh Chúa Bóng Tối thì như một ác quỷ sinh ra từ hắc ám thuần khiết. Bộ giáp mã não đáng sợ, cái mặt nạ ác ma, mái tóc đen như lông quạ mà hòa vào hư vô không ánh sáng của đại sảnh, khiến người ta khó nhìn ra nơi hình dạng của hắn ta kết thúc và nơi bóng tối bắt đầu.
Sự im lặng từ lâu đã bị xé rách bởi tiếng thép ồn ào.
Nhưng mà... không phải có gì đó rất kì lạ?
Một trong những Người Giữ Lửa, Sid, nhìn thủ lĩnh của họ và hỏi sau khi chần chừ vài giây:
“Tại sao...hắn ta vẫn còn đứng?”
Giọng nói nghiêm nghị của hắn che giấu một tia bối rối.
Bảy người họ đã theo Tiểu Thư Ngôi Sao Thay Đổi đến Tòa Tháp Đỏ, vượt qua địa ngục băng giá của Đông Nam Cực, và vô số trận chiến sau đó nữa. Trong bốn năm qua, họ đã nhìn thấy cô biến những bầy quái vật thành tro bụi, đánh ngã những titan, và mang mọi vị Thánh dám thách thức cô phải gục ngã. Chỉ có vài người có thể tự nhận là ngang bằng với cô, và ngay cả họ cũng không dám làm vậy.
Làm sao mà Lãnh Chúa Bóng Tối không chỉ kiên trì lâu đến vậy, mà còn có vẻ...đang ngang cơ với người con gái cuối cùng của Bất Diệt Hỏa?
“Hắn ta là kẻ quái nào vậy?”
Shim, thủ lĩnh của tổ đội, hơi lắc đầu mà không nhìn khỏi cơn lốc khó nhìn chi tiết mà là trận chiến giữa hai người kia.
“Xem cẩn thận.”
Ở trước mặt họ, nhịp điệu của trận đấu cuối cùng thay đổi.
‘Bây giờ?’
Sunny tung ra một đòn nhanh như chớp, không khí tách ra trước lưỡi kiếm odachi với một tiếng như gào thét. Đòn đánh đó chỉ là hư chiêu, biến thành một cú đâm, biến thành một cú chém xuống.
Sunny không nhìn đến những động tác giả, làm chếch đi cú đâm và bắt nghẹt đòn chém bằng cách trói kiếm họ vào nhau. Cô đẩy cậu và chuyển cơ thể để có lợi thế cho đòn tiếp nối. Sunny bị buộc phải lùi lại một bước, việc mà sẽ khiến cậu rơi vào một vị trí ngượng nghịu và không thể nào làm ra một phòng ngự ổn định...nếu cậu không tăng trọng lượng của giầy giáp và cùng lúc giảm đi trọng lượng của giáp ngực.
Với trọng tâm thấp đi, cậu có đủ độ ổn định để chặn lại đòn đánh bình tĩnh và tàn nhẫn của Neph mà không loạng choạng ra sau.
Nhưng mặc dù cậu chặn nó lại, cô chính xác đánh vào đúng điểm nơi thanh odachi của cậu đã bị làm yếu đi.
Cuối cùng, thanh kiếm bóng tối vỡ tan, nổ tung thành một cơn mưa mảnh vụn. Những mảnh vụn đó gần như ngay lập tức trở nên hư ảo, hòa tan trở lại thành một cái bóng không vật chất.
Lực lượng đằng sau đòn đánh của Neph là khủng khiếp đến mức thanh kiếm của cô tiếp tục rơi xuống như một lưỡi chém tử hình, Sunny, người mà đã trông đợi việc như vậy sẽ xảy ra, đã có chuẩn bị và vừa kịp lúc tránh né lưỡi kiếm gương kia. Nó đánh vào đá cẩm thạch đen của đền thờ, khiến một mạng lưới vết nứt lan ra trên sàn nhà.
Bụi và những mảnh đá vụn bay lên không trung.
Không lãng phí chỉ một nhịp tim, Nephis thay đổi thành một thế đứng thấp và tung lên một cú chém chéo.
Nhưng mà, Sunny lúc này đã di chuyển.
Thay vì rút lui, cậu tiến lên một bước và thấy bản thân gần như mặt đối mặt với cô.
Bạc đánh vào kim loại giống đá với một âm thanh như sấm rền.
Cả hai đứng yên.
...Trong lúc bụi lắng xuống, những Người Giữ Lửa nhìn thấy một cảnh tượng bối rối.
Sunny và Nephis đang đứng bất động, gần như không có không gian giữa họ. Bàn tay phải của cậu bắt lấy chuôi kiếm của cô, thứ mà đã ngừng lại cách bề mặt mã não của bộ giáp đáng sợ chỉ một centimet.
Còn bàn tay phải của cô thì đã nắm lấy cổ tay trái cậu. Trong bàn tay trái đó là chuôi của thanh odachi đã gãy, thép lởm chởm của lưỡi kiếm tan vỡ ngừng lại cách cổ cô vài centimet.
Sunny bất động vài giây, rồi cúi xuống, nhìn sàn nhà rạn nứt dưới chân họ.
Một tiếng thở dài buồn rầu thoát khỏi môi cậu.
“...Ngừng ở đây thôi. Nếu không thì, Thành Thị của ta sẽ hứng chịu tổn thương không thể chữa trị.”
Cậu để thanh odachi tan vỡ tiêu tan thành bóng tối, thả ra tay của Neph, và lùi lại một bước, quay đi với sự hờ hững lạnh lùng.
Trong lúc Sunny đi trở lại cái ngai vô hình của mình, Nephis gọi theo cậu:
“Vậy còn trận đấu? Chúng ta vẫn chưa xác định người chiến thắng.”
Cậu ngừng lại, đưa lưng về phía cô.
Sau vài giây im lặng, Sunny nói:
“Ta chấp nhận thừa nhận thất bại.”
Cậu im lặng một chút, rồi quay lại và nhìn thẳng vào cô. Giọng nói trở nên lạnh lùng hơn nữa:
“Tuy nhiên...ta không có hứng thú gia nhập lực lượng Đại Gia Tộc Valor, Nephis của Bất Diệt Hỏa.”
Cậu hơi nghiêng đầu:
“Ta sẽ chỉ kết hợp lực lượng với cô. Cá nhân cô, chứ không phải gia tộc hay vương quốc của cô.”
Những lời này tính đúng ra là vừa thật vừa giả. Sunny có lẽ thích làm việc với Nephis, và chỉ Nephis mà thôi, nhưng làm vậy cơ bản là đồng nghĩa với tham gia phía Anvil.
Dù vậy, ít nhất thì nó đã cho cậu nói ra ý của mình bất chấp [Trò Đơn Giản].
‘Có cảm giác...mang mặt nạ này quanh người khác sẽ rất nhanh trở nên phiền phức!’
Cậu đè nén một tiếng thở dài.
Nephis nhìn cậu một lúc, rồi nói bằng phẳng:
“Tài nguyên cá nhân của ta không bao la như vậy, ta không thể hứa hẹn cùng những ân huệ và tài nguyên mà gia tộc ta có thể.”
Sunny bật cười. Nghĩ đến loại không khí mà cậu đã tạo ra, tiếng cười của cậu nghe nham hiểm cho dù cậu không cố ý làm vậy.
Khi cậu trả lời, giọng nói cậu lạnh lẽo:
“Ta không thèm khát giàu có. Tài nguyên, hỗ trợ, Ký Ức và Tiếng Vang mạnh mẽ, mảnh hồn...tại sao ta lại muốn chúng từ Gia Tộc Valor? Ta không thiếu gì cả. Nếu có gì đó ta muốn, ta sẽ tự mình đi lấy nó.”
Nephis hơi nhíu mày.
“Vậy ngài muốn gì từ ta, Lãnh Chúa Bóng Tối?”
Sunny quay đi lần nữa.
“Đơn giản thôi, thật sự.”
Cậu bước một bước vào hắc ám và hờ hững nói thêm:
“Tất cả những gì ta muốn là cô thiếu ta một lần, Ngôi Sao Thay Đổi. Một ngày nào đó, khi ta đến yêu cầu...giúp ta với thứ yêu cầu đó.”
Đó là một lời đề nghị mang theo ý nghĩ nặng nề. Khái niệm món nợ là tương đối tôn nghiêm đối với những người quyền quý của xã hội Thức Tỉnh, đặc biệt là với những kẻ cố gắng làm theo những ý tưởng cổ kính, buồn cười như là danh dự và phẩm giá.
Được một người như Nephis thiếu một ân tình có lẽ còn quý giá hơn cả một ngọn núi mảnh hồn.
Đặc biệt là vì Sunny đã không nói rõ loại giúp đỡ mà cậu muốn nhận được là gì.
Cô nhìn theo lưng cậu vài giây, rồi cuối cùng gật đầu.
“Có thể chấp nhận.”
Sunny tiến vào hắc ám và nhìn lên cái ngai bằng đá cẩm thạch của mình.