Chương 172: Chợ Ký Ức
Đằng sau cánh cửa, có một cái sảnh cỡ trung bình, không có cửa sổ. Nó được thắp sáng bằng những lồng đèn kì lạ lơ lửng ở giữa sảnh, tỏa ra ánh sáng đều đặn và nhẹ nhàng.
Dọc những bức tường của căn phòng có những giá đựng vũ khí, những ma nơ canh bằng gỗ mặc những bộ áo giáp, và những cái bàn với đủ loại đồ vật xinh đẹp và thú vị nằm trải dài.
Tất cả - vũ khí, giáp, đồ vật, kể cả những cái lồng đèn trôi nổi - đều là Ký Ức.
Sunny cảm thấy một ý nghĩ nổ tung như sấm chớp trong đầu mình. Trong vài giây, cậu chỉ có thể nghĩ về một thứ:
'Tiền! Thật nhiều tiền!'
Bên trong cái sảnh giản dị ẩn núp một kho tàng mà có thể so sánh với cả một tập đoàn.
Cậu chỉ vừa đủ sức kiềm bản thân không chảy nước miếng.
"Ờ...Sunny?"
Bị kéo lại từ cơn ngu đần, Sunny chớp mắt vài lần rồi liếc sang Kai.
"Hử?"
Tên cung thủ điển trai chần chừ vài giây rồi nói:
"Như tôi đang nói, đây là Stev. Cậu ta phụ trách nơi này."
Chỉ bây giờ thì Sunny mới để ý thấy có người khác trong phòng. Một người lớn tuổi so với tiêu chuẩn của Thành Phố Hắc Ám, gần hai mươi lăm tuổi. Hắn ta có gương mặt tròn và ánh mắt vui vẻ, lúc này thì tràn đầy sự nghi ngờ, và một vệt kinh tởm.
Ánh mắt của hắn, đương nhiên là đang nhìn về Sunny.
'Mày tự soi gương chưa, thằng khốn?!'
Ngoài dáng người cực kì cao, còn có một thứ đặc biệt nữa về ngoại hình của Stev, và đó là...mập. Hắn ta là người béo phì đầu tiên mà Sunny gặp phải trong Thành Phố Hắc Ám. Có cái bụng như hắn ở nơi như này chắc đã cần rất nhiều nỗ lực, tài năng, và cần cù.
Cậu không biết nên thấy ấn tượng hay là ghét bỏ.
Sao cũng được, Sunny quyết định không nên phật lòng tên Stev này.
...Dù sao thì, cậu không muốn bị con chằn tinh này ăn thịt!
"Ờ...Hân hạnh được gặp, Stev. Tôi là Sunny."
Tên thùng phi nhìn xuống cậu, rồi liếc sang Kai, và nói bằng giọng kì lạ:
"Night, bạn tốt của tôi. Cậu chắc là kẻ ăn mày bẩn thỉu này là...một vị khách hàng?"
Sunny cau mày.
'Lịch sự...phải lịch sự...'
"Này, thằng mập chết bầm. Mày chắc là thằng ăn mày bẩn thỉu này sẽ không bẻ từng cái xương trên cái cơ thể béo phì của mày không?"
Trong sự yên lặng chết người, cả Kai và Stev đều nhìn cậu chăm chú với hai cặp mắt trợn to.
Rồi, Stev nghiêng ra sau và cười như sấm rền.
"Thằng quỷ nhỏ này vui tính đó, Night! Ừ thì, tốt. Rất tốt! Nếu có thứ tôi thiếu ở trong cái hang động này, thì đó là sự giải trí!"
Bật cười, hắn lắc đầu và nói:
"Dù vậy, hàng của tôi không rẻ, bạn tốt...ờ...Sunny? Một món Ký Ức tốt sẽ tốn cậu cả chục mảnh hồn, tối thiểu. Nhiều hơn nữa nếu cậu muốn thứ gì đó thật sự hữu dụng. Cậu chắc là cậu có vốn để mua sắm ở khu thương mại của tôi không? Một kẻ khu ổ chuột như cậu thì có bao nhiêu mảnh hồn được chứ?"
Sunny chớp mắt.
"Tôi nghĩ là đã có hiểu lầm rồi. Ông chưa thấy tôi sao? Tôi trông giống một người có thể mua được thứ gì từ ông? Đương nhiên là không rồi! Tôi chưa từng hấp thụ dù chỉ một mảnh hồn, nên ông hiểu được tôi có bao nhiêu cái."
Kai kì lạ nhìn cậu.
Vì Sunny đã tự tin đến mức nào trong lúc họ đi trong di tích, hắn chắc là đã cho rằng người đồng hành này chắc là đủ mạnh mẽ. Nhưng mà, khi hắn đột ngột nghe nói Sunny chưa từng hấp thụ mảnh hồn. Với khả năng phát hiện nói dối, tên cung thủ có duyên biết được đó là sự thật.
Ừm, đương nhiên là thật rồi. Cậu chỉ là hấp thụ rất nhiều mảnh bóng mà thôi.
Sunny cố tình cho ra bí mật đánh lạc hướng đó. Cậu không muốn Night bắt đầu thắc mắc lượng mảnh hồn mà cậu chuẩn bị bỏ ra. Để tên cung thủ nghĩ rằng cậu quá mê tiền để không dám dùng chúng nâng lên sức mạnh bản thân, hi vọng là như vậy sẽ khiến sự chấn động nhỏ đi một chút.
Cùng lúc, Sunny lắc đầu.
"Không, không. Kai đây mới là người đưa mảnh cho ông. Tôi chỉ ở đây để chỉ ra món cần mua. Tôi có mắt nhìn Ký Ức, ông hiểu đó."
Ý cậu là cậu thật sự có thể nhìn vào bản chất của những món Ký Ức và nhận ra đặc điểm của chúng, theo đúng nghĩa đen. Nhưng hai tên kia không cần biết việc đó.
Stev gãi sau gáy.
"Ừ...thì. Sao cũng được, hai người có thể nhìn quanh. Cứ tự nhiên hỏi tôi nếu có thứ gì bắt mắt."
Rồi hắn ta liếc sang Night và khịt mũi.
"Cậu vốn chỉ cần hỏi tôi nếu cần lời khuyên, biết mà phải không? Đâu phải tôi có thể gạt cậu."
Kai xấu hổ mỉm cười.
"Ồ. À...ừ, xin lỗi."
Khi Stev rời đi, hắn ta nghiêng lại gần Sunny và thì thầm:
"Vậy là cách cậu muốn tôi đáp trả là bằng cách giả vờ mua món Ký Ức rồi đưa nó cho cậu, để không ai biết cậu có con át chủ bài ẩn giấu?"
Sunny nhìn hắn chăm chú. Thật ra thì đó là một giả thiết không tồi. Có vũ khí hay là dụng cụ mà không ai biết đến là một lợi thế tốt.
Không may, Kai thật sự không biết bản thân đang làm việc với ai.
Sunny lắc đầu.
"Không. Tôi không cần cậu mua một món Ký Ức thay tôi."
Rồi, với một nụ cười chân thành, cậu nói thêm:
"Tôi muốn cậu mua khoảng chục cái."
Cặp mắt xanh lục xinh đẹp của Kai trợn to.
Để lại tên cung thủ có duyên ngẩn người và không biết nói gì, Sunny đi khỏi và bắt đầu quan sát đủ loại Ký Ức đang được trưng bày.
Có rất nhiều. Theo cậu dự tính, ít nhất một trăm, nếu không phải hơn.
Đủ loại vũ khí ngay lập tức thu hút sự chú ý của cậu.
Có những thanh kiếm thẳng, kiếm cong, kiếm estoc, kiếm rapier, kiếm Ba Tư, đao lưỡi cong. Đủ loại dao và dao găm vẫy gọi cậu, tỏa sáng trong ánh sáng của những cái lồng đèn ma thuật. Có khoảng chục loại vũ khí dạng thương, giáo, đại đao, kích, naginata. Vài món rìu chiến cũng ở gần đó. Cách xa hơn, có búa, chùy, và chùy xích tỏa ra áp lực nghiền nát. Vài cây cung nhận được ánh mắt mơ ước từ Kai.
Cũng có những bộ giáp nữa. Từ da đến kim loại, nhẹ đến nặng, vảy đến tấm. Thanh lịch, chưa tinh chế, duyên dáng, dã man...bất cứ thứ gì mà người ta có thể mong muốn. Vài cái trong số chúng có dạng giáp thông thường, vài cái thì nhìn như quần áo vải.
Đặt trên bàn, đủ loại đồ vật năn nỉ cậu để ý đến chúng. Thần thánh mới biết được chúng có những ma thuật gì...
Ừm, nói chính xác hơn là thần thánh và Stev.
Và Sunny.
Đi lại giữa đống Ký Ức, cậu thỉnh thoảng đặt tay lên chúng. Ngay lập tức, những sợi chỉ dệt bên trong Ký Ức hiện rõ ra trước mắt cậu, cặp mắt được thay đổi mãi mãi nhơ giọt ichor của Weaver.
Quan sát lôgic của những sợi chỉ, cậu có thể nhìn được mục đích của nó. Đương nhiên, không có thứ gì thật sự đáng kinh ngạc ở trong sảnh. Ai lại bán thứ như vậy? Nhưng mà, kể cả vậy, cậu vẫn có thể phân biệt những món thật sự tốt, những món đơn giản chấp nhận được, và những món trên biên giới tồi tệ.
...Phân loại cuối cùng là thứ cậu đến đây để tìm.
'Số lượng chứ không phải chất lượng, nhớ chứ?'
Sunny đã gần hoàn thành việc lựa chọn những món Ký Ức tồi tệ nhất trong số chúng, nhưng ánh mắt cậu đột nhiên rơi vào góc được thắp sáng kém hơn.
Trong cái góc đó, bị một lớp bụi dày phủ lấy, một bộ giáp nhìn như bị vứt bỏ.
...Khi Sunny nhìn thấy nó, tay cậu hơi run lên.