Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 203: Kẻ Ăn Xác



Chương 203: Kẻ Ăn Xác

Tỏa sáng trong ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng dưới lòng đất, một con đỉa to đùng đang bám vào cánh tay cậu. Sinh vật đó dài khoảng một mét, làn da nhớt nháp của nó hơi trông suốt và đỏ như máu khô.

Nó buồn nôn khó tả.

...Nhưng mà tệ hơn nữa, là cái miệng hút của nó đã dễ dàng xuyên qua giáp tay da của Vải Liệm Múa Rối và cắn sâu vào tay Sunny, mở toang da và cơ bắp cậu.

Hiện tại, con đỉa đang ngấu nghiến uống máu của cậu, cái bụng của nó phồng lên như cái bong bóng trong lúc chất lỏng màu đỏ chảy vào với tốc độ đáng sợ.

'A...AA...AAAAA!'

Cảm giác kinh tởm và kinh dị, Sunny đấm vào đống thịt xốp xốp của con quái vật buồn nôn kia. Được cường hóa bởi cái bóng, nắm đấm của cậu đủ mạnh để có thể dễ dàng đấm vỡ đầu lâu một người.

Nhưng mà con sên kinh tởm này lại không thèm để ý đến nó. Chỉ tiếp tục hút lấy hút để máu của cậu. Tất cả những gì Sunny đạt được là khiến một cơn đau chạy khắp cơ thể mình.

'Không ổn...'

Ngay lập tức triệu hồi Mảnh Vỡ Đêm Khuya, cậu cường hóa lưỡi của nó bằng cái bóng và chém vào con đỉa, đặt hết sức mạnh vào đòn tấn công đó. Lưỡi kiếm tachi sắc như dao cạo, và với sự cường hóa của cái bóng, nó...

...Bất lực trượt qua làn da con đỉa, còn không để lại một vết trầy. Con sên không hề bị ảnh hưởng. Nó vẫn đang hút lấy máu cậu, hấp thụ một lượng nguy hiểm theo từng giây.

Sunny nhìn chăm chú sinh vật kinh tởm, cậu ngẩn người. Cơ thể cậu đã bắt đầu bị ảnh hưởng bởi việc mất máu, một cảm giác yếu ớt, bệnh tật dần lan tỏa khắp người. Còn không nhiều thời gian trước khi nó sẽ khiến cậu bất tỉnh.

Và sau đó, không thể tránh được, chết.

'Nghĩ, suy nghĩ..."

Con đỉa dễ dàng cắn qua một bộ giáp thức tỉnh đẳng cấp năm. Nó không bị tổn thương bởi Mảnh Vỡ Đêm Khuya, thứ mà chưa từng thất bại trong việc chém bất cứ con quái vật nào mà cậu từng gặp. Chỉ có nghĩa là một thứ.

Con sên chết tiệt này là một Quái Thú Ngã.

Sunny chớp mắt, không thể tin nổi.

'Thứ này là một Kẻ Ngã? Đùa chắc?'

Nếu đây là thật, thì cậu không thể làm gì mà có thể gây tổn thương đến con đỉa này. Có lẽ là nếu cậu đến được đỉnh điểm của cấp bậc hiện tại, thì có một chút cơ hội. Nhưng với tâm gần như trống rỗng và Kĩ Năng Phân Loại tập trung về mặt linh hoạt, đa dạng chứ không phải sức mạnh thuần túy, như là Effie, cơ hội là không.

Khoảng cách về cấp độ giữa họ là quá rộng lớn.

...Thánh Đá có lẽ có thể khiến nó bị thương. Nhưng sẽ mất vài giây để quái vật trầm mặc đó xuất hiện và hành động. Những giây mà Sunny không có. Lúc cô xuất hiện và làm được gì, thì cậu đã đi đời, hoặc là bị con sên khủng bố này hút cạn máu, hoặc là bị Chúa Tể Cái Chết đè chết.

Vậy là Sunny chỉ còn một lựa chọn. Nếu cậu không thể loại bỏ con đỉa...

Cậu sẽ phải tự chặt tay.

Có lẽ Nephis sẽ có thể giúp cậu mọc một cái mới.

Có lẽ là không. Dù sao đi nữa, cậu phải làm gì đó để có thể sống tiếp...

Giơ lên thanh tachi quá đầu, Sunny nghiến răng và thoáng chần chừ. Mặc dù hiểu được đây là cách duy nhất, cậu vẫn chật vật với ý tưởng tự khiến mình tàn tật.

'Đừng có suy nghĩ! Nếu mày muốn sống, thì phải làm ngay!'

Quyết tâm ngiệt ngã, cậu vung mạnh Mảnh Vỡ Đêm Khuya...nhưng rồi dừng lại ở giây cuối cùng. Lưỡi kiếm sắc bén lơ lửng cách da cậu chỉ vài centimet.

Đây không phải là do thiếu quyết đoán, mà là vì Sunny nhận ra sự thay đổi nhỏ nhoi đang diễn ra với con đỉa.

Bụng của nó, vốn đang phình to nhanh chóng với máu, đã ngừng to ra từ lúc nào đó. Bây giờ, những đợt co giật kì lạ lan khắp người nó.

'Cái quái...'

Kế tiếp, sinh vật độc ác đột nhiên co giật. Thả ra tay cậu, nó rơi xuống đất và đau đớn quằn quại. Thông qua lớp da trong suốt, Sunny có thể thấy được nội tạng con sên khổng lồ nổ tung. Như thể bị xé từ bên trong bởi một lực lượng vô hình.

Không, không phải lực lượng...nó bị giết bởi máu của cậu. Con đỉa chết tiệt này bị nó đầu độc.

...Có vẻ như Dệt Máu là một Thuộc Tính kì lạ và ngoan cường hơn cậu đã nghĩ.

Một giây sau, cả cơ thể con Quái Thú Ngã vỡ tung, máu tràn ra khắp nơi. Sunny nhìn nó với gương mặt ngớ ngẩn.

Kéo cậu ra khỏi sự mơ hồ, giọng nói của Ma Pháp thì thầm:

[Bạn đã giết một Quái Thú Ngã, Kẻ Ăn Xác.]

[Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]

'Hử.'

[Bạn đã nhận được một Ký Ức.]

Trong lúc trợn to mắt, Sunny rũ bỏ sự kinh ngạc và lao về phía trước. Cậu vẫn phải trốn khỏi nơi chết tiệt này.

Nắm lấy mảnh hồn đẫm máu từ trong cơ thể tan nát của con đỉa kinh khủng, cậu quay người và chạy đua về phía sợi dây vàng.

Né một cái xúc tua xương tung ra từ trong cơ thể con bạo chúa khổng lồ, Sunny lăn trên mặt đất, nhảy qua một đống xương vỡ, và cuối cùng đến được đích.

Ngay khi cậu nắm lấy sợi dây vàng, nó bắt đầu co lại, mang cậu ra khỏi cái khoang dưới lòng đất.

Khi Sunny gần đến bàn tay của nữ thần đá, một tiếng gầm rú điếc tai vang lên từ bên dưới, tràn qua cơ thể cậu như một làn sóng mà có thể cảm nhận được.

Chúa Tể Cái Chết đã hoàn toàn tỉnh giấc.

Nhưng mà đã quá trễ. Còn mồi của hắn đã trốn thoát.

Leo ra khỏi bùn, Sunny ngã xuống đầu gối, và rồi mệt mỏi hạ mình xuống mặt đất. Hơi thở thoát khỏi phổi cậu với âm thanh khô khan, mệt nhọc.

Yếu. Cậu cảm thấy thật yếu ớt. Và mệt mỏi.

Nhưng thật sự rất tốt khi lại nhìn thấy mặt trời...

Những vết thương mà cậu nhận được trong hầm mộ rốt cuộc cũng đã đến đòi nợ Sunny. Adrenalin đã hết, bây giờ cậu như bơi trong một biển đau đớn. Một tiếng rên rỉ khẽ rời khỏi môi cậu.

'Không...không vui chút nào.'

Trong lúc Sunny suy ngẫm việc đó, một cái bóng ngã trên cậu. Nhìn lên, cậu thấy Nephis đang lườm cậu với biểu hiện tăm tối. Cô ta đẫm máu và tàn tạ, với lông mày nhíu chặt khiến gương mặt duyên dáng lúc này nhăn nhó.

"...Gì?"

Quỳ cạnh Sunny, Ngôi Sao Thay Đổi nhăn nhó và nói:

"Cậu bị điên? Tại sao lại làm vậy?"

Cậu cố bật cười, nhưng lại vặn vẹo trong đau đớn và ho không ngừng. Khi Sunny lại có thể hít thở, cậu nói yếu ớt:

"Đúng, không đúng? Có lẽ. Tôi không biết. Chỉ là...tôi thấy thứ gì đó lấp lánh."

Dứt lời, cậu mở nắm tay và cho Ngôi Sao Thay Đổi thấy một mảnh hồn vượt giới hạn lấp lánh mà cậu đã nhặt được từ xác của con đỉa hút máu độc ác kia.

Cô nhìn nó chăm chú thêm vài giây, rồi thở dài.

Không nói thêm gì khác, Nephis đặt bàn tay mát lạnh của cô lên ngực cậu và nhắm mắt lại.

Một chút sau, ngọn lửa trắng thanh lọc tỏa ra khắp cơ thể cậu như một cái ôm ấm áp, chữa trị tất cả những thương tổn nó đang chịu.

Kể cả khi biết việc này khiến cô đau đớn đến mức nào, Sunny vẫn không nhịn được mà cảm thấy vui vẻ vì có thể cảm nhận được nó lần nữa.

Cơn đau của cậu nhanh chóng biến mất.

Sương mù tan khỏi tâm trí, cậu nhận ra họ đã làm được rồi.

Họ đã thành công thoát khỏi Thành Phố Hắc Ám.

Ai biết được sẽ khó đến vậy chứ?