Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 226: Thằng Ngu



Chương 225: Thằng Ngu

Vào đêm thứ nhất của hai ngày nghỉ ngơi, Sunny leo lên điểm cao nhất của bức tượng và ngồi một mình ở đó, nhìn mặt trời lặn.

Cậu có cảm giác bản thân cần phải tìm lại sự thăng bằng mà đã đánh mất vào lúc nào đó. Không phải vì cậu nhớ nó, mà là bị cậu sẽ cần sự thăng bằng đó để có thể giữ mình vững chãi và ổn định khi thời khắc quyết định đến.

Nếu cậu đoán đúng về tương lai, thì đây có lẽ là ngày yên bình cuối cùng cậu sẽ có thể trải nghiệm đến khi cả vụ việc này kết thúc. Không chỉ chuyến thám hiểm...

Mà là mọi thứ.

Nhìn lại, hành vi của cậu vài tháng qua rất là điên khùng. Sự lý trí lạnh lẽo và tàn nhẫn mà đã cứu mạng cậu rất nhiều lần trong quá khứ đâu rồi? Sự cẩn thận và khôn ngoan quỷ quyệt mà đã giúp cậu sống sót Ác Mộng Đầu Tiên đâu rồi? Cậu đã không cư xử như bản thân từ một lúc lâu.

Đúng, trạng thái tâm lý của cậu đã bị ảnh hưởng nặng nề vì mọi thứ mà đã xảy ra. Nhưng đó có phải nguyên nhân duy nhất?

Nghĩ lại thì...

Cú đánh đầu tiên cậu phải hứng chịu là khi cay đắng nhận ra không có Cổng Dịch Chuyển nào ở trong Lâu Đài Tươi Sáng cả. Sau mọi thứ mà Sunny phải chịu đựng để có thể đến được Thành Phố Hắc Ám, sự nghiền ép mãnh liệt của chuyến đi trong Mê Cung, cái bẫy cay độc của Kẻ Nuốt Hồn và đợt trốn thoát khỏi nó, cái đêm lạnh lẽo và khủng khiếp đi trên biển tăm tối...mọi thứ hóa ra là công cốc.

Những nỗ lực của họ không chỉ không được đền đáp, mà mọi hi vọng của họ còn bị tàn nhẫn hủy diệt không còn lại gì.

Chỉ việc đó thôi cũng đủ khiến một người hóa điên.

Rồi là cảm giác xa lánh mà cậu cảm thấy khi sống cùng Nephis, Cassie và những người mới đến ở khu dân cư bên ngoài. Thay vì tìm thấy điểm tựa và an ủi từ những người bạn, Sunny rơi vào thói quen cũ. Một cách vô thức, cậu biến bản thân thành một kẻ lạc loài để ngăn không cho người khác làm vậy trước.

Đây là dấu hiệu dễ dàng nhận ra nhất, nhưng cũng không phải là thứ duy nhất cho thấy cậu đang trở về lối cũ. Sau khi chiến đấu cực khổ để thay đổi và tiến bộ, Sunny lại buông bỏ hầu hết những bài học mà cậu có được sau khi bị Ma Pháp Ác Mộng lây nhiễm.

Cậu gần như một kẻ nghiện tìm lại cơn say sau vài ngày tỉnh táo và hoàn toàn bỏ cuộc chỉ vì một lỗi lầm nhỏ đó.

Nhưng ai có thể trách cậu?

Sunny vốn đã bị lung lay dưới áp lực của tình huống đó. Một cú đẩy nhỏ, là cậu sẽ bị sức nặng của nó đè nát.

Đến cuối cùng, không phải là một, mà đến tận ba đòn đánh mà đã hoàn toàn khiến cậu vỡ tan. Như thể thế giới muốn đám bảo cậu thật sự sụp đổ.

Trước tiên là lúc cậu đắng chát nhận ra cái giấc mơ của Cassie thật sự có nghĩa là gì. Gần như ngay sau đó, trong lúc Sunny vẫn chưa hồi phục, là cái sai lầm chết người trong cuộc đối thoại với Harper và đợt giết người máu lạnh sau đó. Và nếu như nhiêu đó vẫn chưa đủ, người mà cậu dựa dẫm vào nhiều nhất để giúp mình tỉnh táo ở nơi nguyền rủa này, Nephis, khiến cậu không thể nào tiếp tục tin tưởng cô nữa.

Bất kỳ ai cũng sẽ sụp đổ dưới sức nặng đó. Vậy mà Sunny vẫn có thể giữ được thăng bằng, mặc dù chỉ là chút xíu.

Giọt nước tràn ly là cả đại dương đau đớn từ đợt tra tấn không hồi kết mà cậu phải chịu đựng sau khi bị thương và suýt chết dưới tay Hắc Hiệp Sĩ.

Sau đó, Sunny đã buông bỏ mọi ảo tưởng về việc níu kéo điều khiển.

Và giờ cậu là như vầy. Đóng vai một thằng ngu, cư xử như thằng ngu, ngốc nghếch đùa giỡn với Kai và Effie. Như vậy không vui sao? Như vậy không dễ sao?

Đúng, trạng thái tâm lý cậu không tốt.

Nhưng cũng là một cái cớ rất tiện nghi để đổ mọi thứ lên đầu nó. Sự thật là...

Sự thật là Sunny còn không hề cố giữ lại bản thân chút nào. Thú thật, cậu chào đón sự điên khùng đó. Hơi điên điên mang lại cho cậu an ủi, nó đơn giản và an toàn.

Nó bảo vệ cậu không phải nhìn vào sự thật đau lòng và nhớ lại. Sunny cần cái khiên điên khùng kia để cứu bản thân khỏi vực thẳm tuyệt vọng mà hăm dọa hoàn toàn hủy diệt cậu.

Việc cậu dễ dàng hành động liều lĩnh trong trạng thái này thì có sao chứ? Việc cậu mắc sai lầm này nọ và chịu vài rủi ro không cần thiết thì có sao chứ? Bất cứ gì cũng tốt hơn là phải đối mặt với tuyệt vọng.

Như Nephis đã nói, người ta phải hơi điên khùng để có thể sống sót trong thế giới đã mất trí.

...Vậy mà, Sunny vẫn biết bản thân đang không làm gì khác ngoài vùi đầu trong cát.

Và bây giờ, khi mà hồi kết đang đến gần, cậu phải ngừng trốn khỏi sự thật. Cậu phải thú nhận và chịu đựng.

Đó là cách duy nhất cậu có thể sống sót.

...Trong lúc mặt trời biến mất khỏi đường chân trời, và sự hắc ám tuyệt đối nhấn chìm Vùng Đất Lãng Quên, cậu thở dài nặng nề và thì thầm:

"Được rồi. Được rồi. Đến lúc tỉnh dậy."

Ngày kế tiếp, sáu người đứng ở mép khe nũi khổng lồ trong lúc ánh sáng chạng vạng nhấn chìm thế giới. Cách xa bên dưới họ, nước đen của biển nguyền rủa nổi sóng lớn, dâng trào từ dưới đáy sâu đáng sợ theo từng làn sóng hủy diệt.

Trong vài phút, mọi ánh sáng đã hoàn toàn biến mất. Và rồi, dòng nước lũ đen sẽ nhấn chìm thế giới, hủy diệt mọi kẻ đứng trên đường của nó.

...Vậy mà, những người bọn họ vẫn không vội vã bỏ chạy. Thay vì đó, họ chỉ đứng đó và chờ đợi.

Nhìn xuống hẻm núi, Sunny nghiến răng và rùng mình. Rồi, cậu liếc sang Nephis và liếm đôi môi khô ran.

"Cô chắc chứ?"

Ngôi Sao Thay Đổi còn không nhìn sang cậu mà chỉ đơn giản gật đầu. Bất chấp việc dòng nước đen đang nhanh chóng đến gần họ, gương mặt cô vẫn bình tĩnh và từ tốn.

Một thoáng sau, chút tia sáng mặt trời cuối cùng biến mất, để lại họ trong hắc ám hoàn toàn. Sự yên lặng mà bao vây họ bị phá vỡ bởi tiếng sóng vỗ vào bức tường của khe núi.

Gần rồi gần hơn nữa.

"Chuẩn bị."

Sunny thở dài.

'Bắt đầu thôi.'

Đột nhiên, ánh sáng trắng chói mắt đâm xuyên màn đêm. Nắm thanh kiếm tỏa sáng trong tay, Nephis nhắm đôi mắt phát sáng trong một giây...

Rồi giơ cao thanh kiếm lên quá đầu, như thể kêu gọi đám quái vật dưới biển sâu lên bắt lấy cô.