Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 234:



Chương 234: Đàn

Nhanh chóng đưa vài chỉ thị cho Caster, Nephis đi về phía mép của thềm đá và nhìn xuống. Khi cô thấy vô số sinh vật đang leo lên tượng đá khổng lồ, một biểu hiện nghiệt ngã hiện lên mặt cô.

Sunny nâng niu Gai Rình Mồi trên tay và hỏi:

"Vậy thì, kế hoạch là gì?"

Ngôi Sao Thay Đổi liếc sang cậu và mỉm cười u ám.

"Còn gì nữa? Giết càng nhiều càng tốt."

Dứt lời, cô nhảy xuống và nhẹ nhàng rơi xuống vai tên khổng lồ. Thở dài, Sunny cũng làm theo.

'Biết mà!'

Vài giây sau, họ tách ra. Nephis lao về phía đối diện của bức tượng đang di chuyển, chạy trên con đường đá làm từ cổ áo của hắn. Cô sẽ cố xử lý đám sinh vật leo lên ở phía trước và bên trái của gã khổng lồ.

Sunny sẽ phải ngăn những con lên từ bên phải và sau lưng. Cậu không chắc chỉ hai người họ là đủ để có thể bảo vệ tất cả không gian này, nhưng họ không có nhiều lựa chọn.

Sunny và Nephis ít nhất còn có lợi thế địa hình là họ đứng ở trên kẻ địch. Những người đang chiến đấu với bầy châu chấu thì lại không may mắn như vậy. Tổ đội không còn dư người nào cho việc này.

Cúi xuống, cậu cuối cùng đã có thể nhìn ra hình dạng của đám sinh vật Mê Cung mà đang tấn công. Trông chúng giống như một loại linh trưởng được bao phủ bộ lông xám, bẩn thỉu. Đôi tay mạnh mẽ và cơ bắp, dễ dàng kéo cơ thể nặng nề của chúng lên mặt đá cổ đại. Mỗi con có một cái miệng đầy răng sắc bén, với hai cái răng nanh cong lên, nhô ra khỏi miệng, dài như những cây dao găm.

Thứ đáng kinh tởm nhất về đám thú này là có những đóa hoa màu đỏ mọc ra từ những khe hở trên da thịt chúng. Vài con thậm chí còn có những cuống hoa nhàn nhạt trườn bò từ hốc mắt này đến hốc mắt khác. Hơi rùng mình, Sunny nhận ra chủng tộc Sinh Vật Ác Mộng này chỉ là vật chứa cho một thứ khác, đáng sợ hơn rất nhiều.

Đám linh trưởng này chỉ là những con rối thịt cho những đóa hoa ma quái kia.

'Ôi thần thánh...'

Triệu hồi Đá Bình Thường, Sunny quấn cơ thể với cái bóng, gồng gượng cơ bắp, và ném nó xuống dưới bằng hết sức của mình. Viên đá nhỏ lao trong không khí và đánh trúng một sinh vật ở xa bên dưới, đánh trúng giữa trán và làm rạn nứt cái đầu lâu mục nát của nó.

Không để ý đến việc nửa cái đầu bị mất, con linh trưởng kia tiếp tục leo lên.

Sunny nghiến răng và hủy đi viên đá.

'...Đúng như mình nghĩ.'

Không có thứ gì là đơn giản ở Vùng Đất Lãng Quên. Tổ đội sẽ không đời nào bị tấn công bởi chỉ một bầy quái vật biết bay. Đương nhiên phải có một đàn linh trưởng cũng kinh khủng không kém tấn công họ từ mặt đất! Và thần thánh sẽ thấy xúc phạm nếu đám quái thú kia không bị điều khiển bởi những thứ kinh dị còn ma quái hơn nữa.

'Ít nhất thì cơ thể của chúng không quá cứng cáp vì đã phân hủy một nửa.'

Có thể tận dụng điểm này...

Ngay khi con linh trưởng đầu tiên vào tầm của Gai Rình Mồi, thứ gì đó vang lên như sấm rền phía trên đầu Sunny, và vào giây kế tiếp, cậu bị ướt toàn thân bởi máu đen hôi thối. Một cái xác nát bấy của một con châu chấu khổng lồ rơi ngang qua cậu và ngã xuống.

Sunny như hóa đá trong một giây, rồi gầm gừ.

'Mình là cái mục tiêu di động chắc? Ừ...tuyệt vời! Đến đây! Nhào hết vô đây kiếm ăn!'

Sợi dây vô hinh vươn ra tối đa, Sunny nhắm và ném thanh kunai xuống. Cậu hơi điều khiển nó bằng những động tác kéo nhỏ với sợi dây.

Cây phi tiêu lóe lên giữa không khí và xoay tròn, vẽ ra một đường cong. Vài giây sau, nó cắt cổ tay của một con linh trưởng đáng sợ, cái tay gọn gàng rớt xuống.

Đột nhiên mất điểm bám, con thú ngay lập tức ngã xuống. Sau khi rơi xuống từ độ cao chết người, nó đụng trúng san hô đỏ bên dưới và gần như nổ tung thành từng mảnh.

Sunny lắng nghe, gương mặt căng thẳng và trống rỗng.

[Bạn đã giết một quái vật thức tỉnh, Hoa Máu.]

[Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]

Một biểu hiện nhẹ nhõm xuất hiện trên mặt cậu. Ít nhất thì những thứ này không phải là không thể giết chết...

Giơ tay lên, cậu bắt lấy thanh kunai đang trở về và ngay lập tức lại ném nó ra.

Không còn quá nhiều thời gian.

Những con thú đếm không xuể đang leo lên cơ thể đá khổng lồ, mỗi giây leo được khoảng cách đáng sợ. Cậu phải giết càng nhiều càng tốt trước khi chúng đến được chiến lũy được xây trên vai tên khổng lồ, nếu không thì chúng sẽ xé xác cậu.

Trong vài phút kế tiếp, Sunny không làm gì khác ngoài điều khiến Gai Rình Mồi bay trong gió, cắt thịt và xương không phân biệt. Cây kunai nặng nề không bao giờ ở trong tay cậu hơn một giây, gặt hái một lượng tính mạng đáng kể.

Hơn cả tá con thú - những con đi đầu đàn - đã bị ném khỏi bức tượng và rơi đến cái chết, mang đến cho Sunny một lượng mảnh bóng khiến người khác phải ghen tị.

Nhưng mà, cậu vẫn quá chậm. Sunny phải nhanh và chính xác khi ném cây phi tiêu, nếu không thì chính bản thân cậu sẽ có thể bị kéo khỏi cái vai lúc lắc của tên khổng lồ. Tệ hơn nữa, cậu phải liên tục để ý bầu trời và né những cú lao xuống của đám châu chấu thèm khát thịt cậu.

Bầy thú khủng khiếp kia càng lúc càng đến gần, việc chúng đến đây là không thể tránh nổi và cũng sẽ rất chết người.

Tình huống trở nên tệ hơn nữa khi một nhóm khác đến được lưng của bức tượng khổng lồ. Bây giờ, Sunny không chỉ phải lo liệu đám quái vật leo lên từ bên hông, mà còn phải vội vàng qua lại từ bờ vai của tên khổng lồ sang cái cổ áo bấp bênh của nó để ngăn lại những kẻ leo nhanh nhất không lên quá cao.

'Tệ, tệ, quá tệ...'

Đẫm máu và cơ bắp như bị thiêu đốt, Sunny tiếp tục tàn sát đám quái vật ghê rợn nhanh nhất có thể.

Nhưng vẫn không đủ nhanh.

Đến một lúc, Sunny nhận ra đám quái vật leo trèo đã cách cậu chỉ vài mét. Cậu có thể thấy từng chi tiết kinh tởm trên cơ thể thối rửa của chúng, với những đóa hoa quyến rũ kì dị mọc ra từ những khe hở rướm máu. Những cánh hoa đỏ run rẩy khi chúng ngửi thấy con mồi.

Đột nhiên, một con linh trưởng gồng cái chân mạnh mẽ của nó và nhảy lên không trung, ngay lập tức rút ngắn khoảng cách còn lại đến vị trí của Sunny. Trước khi nó có thể tiếp đất thì Mảnh Vỡ Đêm Khuya đã cắt ngang cơ thể to đùng của nó làm hai.

...Thứ chảy ra từ vết thương tồi tệ đó, lại không phải là máu, mà là một đám mây phấn hoa đỏ.

Trước khi Sunny kịp phân tích, cậu đã hít vào một hơi đầy thứ đó.

Mắt cậu mở to.

'Ôi...ôi không! Không ổn!'