Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 238: Vào Cơn Bão



Chương 238: Vào Cơn Bão

Một giọt mưa rơi vào má Sunny. Tiếng gió gào thét trở nên lớn hơn. Một lúc sau, cả thế giới đột ngột tối sầm lại, và cậu bị một cơn cuồng phong đập vào. Nước đánh vào mặt cậu, nhấn chìm lời chửi mắng Sunny định hét lên.

'Chế-chết tiệt!'

Cơn bão buông xuống họ với sự bạo lực khủng khiếp. Những cái xác của đám châu chấu buồn nôn bị để lại trên mỏm đá đột nhiên di chuyển. Rồi bị gió thổi, chúng bay ra khỏi cổ của tên khổng lồ vẫn đang từ tốn đi bộ, và biến mất vào trong bóng tối. Máu đen của chúng bị dòng nước mưa như lũ rửa sạch.

Một tia chớp chói mắt đâm xuyên màn mây, theo sau là tiếng sấm điếc tai.

Mặt đá trở nên ướt át và trơn trợt, Sunny cảm giác cơ thể mình bị đẩy khỏi mặt đá bởi những cơn gió mạnh mẽ. Nắm giữ Thánh Đá chặt hơn, cậu khẽ kêu lên và nhăn mặt. Cơn đau như muốn xuyên thủng phổi bị thương của cậu.

'Tồi tệ...tàu lượn tồi tệ nhất trên đời...'

May mắn là, cái Bóng nặng ký không bị lực lượng to lớn của cuồng phong di chuyển. Vững vàng đứng trên mặt đá, cô ta quay thân mình và hạ thấp vai, cắt gió với cơ thể đá chắc chắn của mình.

Ở bên cạnh, Nephis, Caster và Effie nỗ lực bám giữ, chống lại từng đợt gió tấn công. Với không ít cố gắng, họ đã có thể kháng cự.

Nhưng điều tồi tệ nhất vẫn chưa đến.

Bị che giấu khỏi mặt trời, nước biển đen dâng lên từ đáy sâu. Sunny có thể nghe tiếng rung chuyển từ sâu bên dưới, nước đen đang tràn qua những lối đi vặn vẹo của Mê Cung và nhấn chìm những cụm san hô. Không lâu sau đó, tượng đá khổng lồ đi xuyên qua, tạo thành những xoáy nước dữ tợn với một bước chân khổng lồ.

Một tia chớp khác lại xé bầu trời, thắp sáng thế giới làm từ gió, nước và hắc ám. Bị đánh trúng bởi một luồng gió đặc biệt bạo lực, Thánh Đá trượt về phía sau vài centimet và khiến tim Sunny hoảng hốt đập loạn xạ.

Tên khổng lồ đá đi về phía trước.

Sau một lúc, nước đen đã ngập đến đầu gối, rồi bụng, rồi ngực. Trải qua một thời gian dài và tra tấn giữ lấy cái Bóng và chịu đựng sự đánh đập của cơn bão, Sunny nhìn những con sóng dâng trào phá vỡ chiến lũy trên vai bức tượng cổ đại.

Gương mặt cậu trở nên nghiệt ngã.

Vào đêm trước, biển đen đã không dâng lên đến thềm đá họ đang ở. Nhưng mà, với sóng cao như thế này, mọi thứ chắc chắn sẽ khác.

Như thể trả lời suy nghĩ của cậu, một làn sóng khổng lồ đánh vào cổ tên khổng lồ, trào qua thềm đá. Những thành viên trong tổ đội bị đánh trúng bởi một bức tường tăm tối và ngay lập tức ướt nhẹp từ đầu đến chân bởi nước biển mặn chát.

May mắn là, không ai bị cuốn đi...chưa ai.

Tiếng gió hú, cơn mưa phẫn nộ, những tia chớp liên tục và tiếng sấm không ngừng đủ khiến họ có cảm giác cả thế giới này sắp sửa rạn nứt và đổ nát. Với những làn sóng tăm tối dâng lên, liên tiếp đánh vào thềm đá, tình hình đã trở nên thật sự thảm họa.

Dù vậy, họ vẫn cầm cự. Từng phút một, bất chấp mọi nghịch cảnh, sáu người họ bám vào mặt đá cổ đại, không chịu bị cơn bão giận dữ cuốn đi. Sunny không biết được đã là bao lâu hay tên khổng lồ đã đi bao xa vào trong cơn bão, nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy cơn bão đang yếu đi.

Thật ra thì nó chỉ có vẻ như đang trở nên khủng khiếp và hung tợn hơn.

Nhưng mà, đó còn không phải thứ cậu thật sự lo lắng. Nỗi sợ hãi đích thực của cậu không giấu trên bầu trời đã hóa điên, mà trong đáy sâu không ánh sáng của biển nguyền rủa.

Và nhanh chóng, không thể tránh được, nỗi sợ hãi lớn nhất của cậu thành hiện thực.

Với một dự báo không lành, Sunny đột nhiên cúi đầu và nhìn xuống, như thể cố nhìn xuyên đống đá cổ đại. Sâu bên dưới chúng, cậu cảm giác có một cái bóng khổng lồ đang trổi dậy từ đáy sâu.

...Một trong những thứ khủng bố không thể nói nổi của biển đen đang bò khỏi cái vực thẳm mà đã sinh ra nó để đối mặt tên khổng lồ rảo bước.

'Nguyền rủa mọi thứ...'

Nhìn lên, Sunny thấy Kai đang chật vật bám vào Thánh Đá bên cạnh cậu. Một lần trong đời, tên cung thủ không có vẻ chói sáng. Hắn ta chỉ ướt, tái, và sợ đến mất trí.

Đằng sau hắn, Nephis đang quỳ trên đá, nắm chặt chuôi kiếm bạc của mình, những ngón tay cô trắng nhợt, không còn chút máu.

Gắng gượng lá phổi đau đớn, Sunny hét lên:

"Chuẩn! Bị! Thủy quá..."

Nhưng mà, trước khi cậu dứt lời, mắt cậu trợn to.

Vội vã quay đầu, Sunny nhìn thấy một cái xúc tua khổng lồ chậm rãi giương ra khỏi những làn sóng giận dữ. Được thắp sáng bởi một tia chớp, nó trông hư một tòa tháp đen cao lớn, kinh dị. Nó đâm xuyên bầu trời và đóng băng một giây, đứng sừng sững nhìn xuống tượng đá khổng lồ.

...Cảm thấy tim mình khựng lại, Sunny nhận ra cậu biết cảnh này. Đó là thứ xúc tua đen khổng lồ mà cậu đã nhìn thấy vào đêm đầu tiên ở Vùng Đất Lãng Quên, thứ mà đã hết sức dễ dàng kéo một con quái vật cá mập khổng lồ xuống dưới làn sống và xé nó làm đôi như một con cá mòi.

Thứ khủng khiếp mà ngay cả những Sinh Vật Ác Mộng Đồi Bại cũng sợ hãi.

...Ngã từ phía trên, cái xúc tua khổng lồ đâm sầm vào bức tượng đang di chuyển, và quấn bản thân quanh cổ hắn.

'Ôi không!'

Trước khi Sunny có thể phản ứng, cái xúc tua khổng lồ đã quấn lấy cái cổ tượng đá. Da thịt hình như củ hành của nó đột nhiên co lại, như thể cố thắt cổ tên khổng lồ.

...Và kéo hắn xuống dưới làn sóng.

Còn không hề chậm lại, bức tượng cổ đại tiếp tục tiến về phía trước. Rồi, theo tiếng ồn ào của nước ngã xuống, cánh tay khổng lồ của nó vươn ra khỏi biển sâu và nắm lấy cái xúc tua.

Nắm nó trong bàn tay đá, tên khổng lồ ngưng một giây...và dễ dàng xé nó đi.

Mắt Sunny trợn to.

Một phần của cái xúc tua đen khổng lồ co giật và trượt ra khỏi cổ bức tượng, ngã xuống những làn sóng hung tợn. Phần còn lại vẫn cố chấp quấn quanh tay hắn, nhưng bị đẩy đi bởi lòng bàn tay đá và biến mất trở về đáy biển sâu nguyền rủa.

Trong vài giây, nước đen như im lặng.

'Ôi...thần thánh!'

...Và rồi, cả bề mặt nó đột ngột nổ tung về phía bầu trời.