Chương 246: Chứng Cứ Không Thể Chối Cãi
Chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, tổ đội triệu hồi vũ khí và chậm rãi di chuyển xuống con đường rộng mà dẫn đến đáy mỏ. Từ lúc đến chân đồi của Dãy Núi Rỗng đến hiện tại, họ chưa từng gặp phải một Sinh Vật Ác Mộng nào...nhưng đó không phải là lý do để buông lỏng cảnh giác.
Đi trên con đường cổ đại, tất cả bọn họ đều không nhịn được mà liếc nhìn cái xác của con ác ma đá khổng lồ, như thể sợ nó sẽ sống lại và tấn công họ bất cứ lúc nào.
Nếu như sống ở Vùng Đất Lãng Quên dạy cậu điều gì, thì đó là phải luôn trông đợi việc tồi tệ nhất.
Một lúc sau, Effie lên tiếng:
"Nhìn thấy những vết nứt sâu trong sàn của mỏ không? Tôi đoán là thứ đó đã chôn mình dưới đất. Nên cẩn thận bước chân."
Nhớ lại đợt chám trán với Đá Lăn, Sunny cúi đầu với vẻ mặt chua chát. Thứ sinh vật hậu đậu kia buồn cười hơn là nguy hiểm, nhưng đó chỉ là vì răng của nó hoàn toàn dưới trình độ của Vải Liệm Múa Rối. Nếu thứ gì đó có lực cắn hơn mai phục họ từ bên dưới, thì ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?
Với một ý nghĩ đơn giản, Sunny triệu hồi Thánh Đá và ra lệnh cho cô ở gần. Quái vật trầm mặc nhìn những ngọn núi cao sừng sững của Dãy Núi Rỗng trong một lúc, như thể hơi bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng đó. Rồi, cô cúi đầu và lặng lẽ làm theo lệnh cậu.
Sau khoảng nửa giờ căng thẳng và mệt mỏi leo xuống cái hố sâu, tổ đội cuối cùng đến gần cái xác con côn trùng đá khổng lồ. Cẩn thận dừng cách nó vài chục mét, họ chần chừ, không chắc nên tiếp tục như thế nào.
Cuối cùng, Nephis thở dài và đi về phía trước, lại gần cái xác tan nát của con ác ma đã chết. Nếu đó là cấp bậc của nó...hay từng là cấp bậc của nó.
Trong lúc thủ lĩnh của họ lại đủ gần cái xác để đưa tay chạm nó, tất cả bọn họ nín thở.
Vài giây trôi qua, rồi vài giây nữa. Không có gì nhảy về phía Ngôi Sao Thay Đổi từ bên dưới mặt đá. Sinh vật khổng lồ đã không di chuyển, và cũng không cho thấy dấu hiệu gì là sẽ sống lại. Con ác ma chỉ nằm đó, cơ thể vỡ vụn và tan nát, đến chết vẫn còn đáng sợ.
Và quả là nó đã thật sự chết rồi.
Liếc sang Thánh vẫn đang hờ hững, Sunny thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù đã chuẩn bị cho một trận ác chiến, cậu đã hi vọng lần này, họ sẽ có thể tránh được nó. Những thành viên tổ đội vẫn chưa hoàn toàn hồi phục từ chuyến đi khiếp đảm trên bức tượng khổng lồ, nên họ đang không ở trạng thái tốt nhất.
Ừ thì, ít nhất là Sunny không ở trạng thái tốt nhất, một phần là vì cậu từ chối sự chữa trị vết thương từ Neph và ngọn lửa thanh lọc của cô. Chúng đang nhanh chóng lành lại nhờ vào Dệt Máu và năm trăm mảnh bóng...làm tròn...mà cậu đã tích lũy, nhưng cơ thể cậu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Quay đầu, Nephis nhìn họ và nói:
"Lại gần hơn."
Được lời nói đó cổ vũ, những thành viên còn lại cuối cùng buông lỏng và bước về phía con sinh vật chết.
Đương nhiên, họ vẫn sẵn sàng phản ứng ngay lập tức nếu có gì bất ngờ xảy ra.
Sáu người họ bỏ ra vài phút tìm hiểu cái xác để xác định liệu sinh vật khủng khiếp này bị giết bởi con người hay là thứ gì đó đồng loại.
Sunny liếc sang những ngọn núi cao và bỏ ra vài giây quan sát màn sương mù lăn xuống từ đỉnh núi, chảy xuống những dốc núi răng cưa như một thác nước làm từ đám mây.
'...Đẹp thật.'
Thở dài, cậu quay đi khỏi bức tường sương mù mà vẫn còn cách thung lũng chứa mỏ đá và tập trung vào cái xác của con ác ma đá.
Bất kể thứ giết nó là gì thì Sunny cũng không muốn phải chiến đấu với đó. Thịt của sinh vật này quả thật làm từ đá. Nhưng mà việc đó vẫn không thể ngăn cản kẻ tấn công đáng sợ. Cái mai của con quái vật đá khổng lồ bị tan nát ở nhiều nơi, và bị tan chảy ở nhiều nơi khác.
...Nhưng chủ yếu, nó bị cắt và đâm xuyên.
Ngoài vài vết thương to đùng, có vô số những vết nhỏ hơn, nhiều cái trông có thể là đến từ kiếm, rìu, hay là thương. Dù vậy, cậu vẫn không chắc. Sunny không hẳn là một chuyên gia về những thứ như này.
Nhưng mà, cậu lại là một chuyên gia về mọi thứ có liên quan đến tham lam và hám lợi.
Thay vì tập trung vào bản chất của những tổn thương trên cái xác khổng lồ, Sunny đi quanh và tìm đến vùng bụng, bị thương đặc biệt nghiêm trọng. Miễn cưỡng thở dài, cậu leo lên trên cái xác đá...rồi leo vào trong.
Những thành viên khác của tổ đội nhìn cậu chằm chằm với vẻ mặt có từ ngạc nhiên đến buồn nôn.
Vài phút sau, Sunny leo ra khỏi con ác ma đã chết và lắc bụi đá khỏi giáp và tóc. Rồi, cậu nhìn sang những người đồng đội và cau mày.
"Gì?"
Kai nhìn cậu chăm chú với biểu hiện phức tạp, rồi hỏi:
"Sunny? À, cậu có gì muốn nói với bọn mình không?"
Sunny gật đầu và mỉm cười.
"Thật ra là có đó. Thứ này quả là bị giết bởi con người."
Tên cung thủ duyên dáng nhướng mày và hỏi bằng giọng hoài nghi.
"Thật ư? Sao cậu biết được?"
Sunny nhảy xuống và nhún vai.
"Mảnh Hồn mất rồi."
Vài giây sau, một vẻ mặt hiểu ra xuất hiện trên mặt Kai.
Đúng vậy, đa số Sinh Vật Ác Mộng không dùng đến mảnh hồn. Cũng như nhân loại, người ta sẽ trực tiếp hấp thu hồn tinh sau khi giết đồng loại, chúng cũng cắn nuốt hồn tinh từ cú giết chứ không phải thu thập và nghiền nát mảnh hồn tâm.
...Đương nhiên là nếu chúng không phải thứ khủng bố kì lạ như là Kẻ Nuốt Hồn. Nhưng xác suất gặp phải một thứ như vậy ở đây là khá thấp.
Nên có thể cho rằng mảnh hồn bị lấy đi bởi con người.
Phát hiện này của cậu là chứng cứ đủ hùng hồn cho việc tổ đội của Lãnh Chúa Đầu Tiên đã chiến đấu và giết chết sinh vật khủng khiếp này.
Họ thật sự đã tìm đến dấu hiệu của đoàn thám hiểm mất tích.
Nhưng mà còn có một chứng cứ khác cho kết luận này, cái này thì không thể chối cãi.
Nephis, người đã lang thang khỏi cái xác con ác ma từ lúc nào đó, đột nhiên kêu họ qua.
Những thành viên tổ đội nhìn qua lại, rồi chậm rãi đi về phía cô, cố hiểu cô tìm ra thứ gì.
Ngôi Sao Thay Đổi đang đứng cạnh một đống đá mà rải rác xung quanh cái xác con vật kia, nhìn về phía nó với biểu hiện nghiêm trang. Đa số đến từ cái mai vỡ nát của nó, còn vài cái là được tạo ra từ sàn của mỏ mà đã bị phá vỡ và tung lên trong trận chiến mãnh liệt.
Tại sao Nephis lại quan tâm đến một đống cụ thể? Nhìn gần hơn, Sunny đột nhiên nhận ra đống đá này khác với những thứ còn lại. Nó thấp hơn, hơi có hình trái xoan, đường cong của nó quá hoàn hảo để có thể là kết quả đến từ sự tình cờ.
Giống như từng viên đá đã được tỉ mỉ đặt ở đó bởi bàn tay nhân loại, có lẽ là hi vọng đống đá gọn gàng và vững chắc nhất có thể.
Đột nhiên, một cơn lạnh chạy xuống sống lưng Sunny. Cậu cuối cùng nhận ra mình đang nhìn thứ gì.
Đó không hẳn là một đống đá.
Mà là một ngôi mộ.