Chương 255: Mảnh Vỡ Bình Minh
Lúc tia sáng cuối cùng biến mất, Nephis nghiêng đầu sang một bên và yên lặng vài giây. Rồi, cô hạ ánh mắt và nói với Lãnh Chúa Đầu Tiên:
"Cảm ơn."
Cô chần chừ, như thể muốn nói thêm gì đso, nhưng cuối cùng thì bước lùi về phía sau.
Kai thì không kín đáo như vậy. Cúi người thật sâu, hắn giữ thấp đầu một lúc, rồi đứng thẳng lại, nhìn về phía bộ xương và nói thứ mà vài người trong số họ chắc cũng đã suy nghĩ:
"Cảm ơn. Chúng tôi...chúng tôi sẽ hoàn tất việc ông bắt đầu."
Lời nói của hắn vang vọng trên mặt nước lạnh giá, rồi dần biến mất vào trong hắc ám. Một sự yên lặng nặng nề lắng lại trên bờ sông dưới lòng đất.
Vài giây sau, tên cung thủ duyên dáng quay sang những người còn lại và hỏi không chắc lắm:
"Tôi nghĩ...chúng ta nên chôn cất ông ta?"
Những thành viên trong tổ đội nhìn lẫn nhau. Nhưng trước khi có ai kịp nêu ý kiến, Sunny đột nhiên nói:
"Không. Cứ để ông ta y như vậy. Ông ta muốn ở gần bạn bè của mình hơn lúc chết, nên...đừng chạm vào ông ta."
Dứt lời, cậu quay đầu và nhìn sang hướng khác.
Vì Lãnh Chúa Đầu Tiên chết bên ngoài cái mê cung tồi tệ, nên cái bóng của ông ta cũng biến mất. Bây giờ nó chỉ ngu ngốc và trống rỗng, như đa số những cái bóng mà được những vật vô tri chiếu ra. Ông ta không phải chịu số phận kinh khủng như đồng đội, nên Sunny cũng không thể giúp ông ta đoàn tụ với họ...dù chỉ một chút.
Họ cũng không thể mang xác của Lãnh Chúa Đầu Tiên ra bên ngoài, để chôn ông ta ở gần cô gái chết ở mỏ ngoài kia.
Tốt hơn là cứ ông ta yên ổn như vậy.
'Quên đi. Nghĩ về thứ gì khác.'
Dù sao thì Sunny cũng có nhiều thứ phải suy ngẫm.
Cái Ký Ức kì lạ mà Nephis đã hấp thụ...cậu còn chưa từng nghe nói đến một món Ký Ức mà có thể tồn tại bên ngoài linh hồn của một người. Lãnh Chúa Đầu Tiên đã bằng cách nào đó buông tha chủ quyền với nó, hay là đây là đặc tính mà tất cả những Ký Ức Mảnh sở hữu?
Và nó, không phải nghi ngờ, là một Ký Ức Mảnh khác - giống như cây giáo của Effie và thanh kiếm kiên quyết của cậu. Món Ký Ức đó là tại sao Ngôi Sao Thay Đổi quyết định phải thực hiện chuyến thám hiểm này. Thứ đó bằng cách nào đó sẽ cho cô cơ hội đánh bại Gunlaug.
Sunny nhìn chằm chằm Nephis, rồi nói:
"Cái vòng đó...nó gọi là gì? Không, thật ra thì, để tôi đoán. Mảnh Vỡ Bình Minh? Mảnh Vỡ Hoàng Hôn?"
Neph nhìn cậu và không trả lời. Gương mặt trắng ngà của cô bình tĩnh và không thể đọc được.
Sunny nhếch mép cười.
"...Đầy bí mật, ha?"
Một vệt cảm xúc sắc bén, sâu lắng xuất hiện trong đôi mắt xám, lạnh lùng của cô. Vài giây sau, cô nói:
"Chẳng phải cậu là người kiên quyết nói không muốn trở thành thành viên thật sự của tổ đội này? Cậu tự chọn trở thành một lưỡi kiếm đánh thuê...không phải sao? Tại sao tôi phải nói bí mật của mình với cậu?"
Sunny yên lặng một lúc, rồi thở dài.
"Ừ...công bằng. Tôi đã nói vậy, và cô không có lý do gì phải chia sẻ bất cứ thứ gì với tôi."
Đột nhiên, Nephis mỉm cười.
"Cậu có thể đổi ý, biết chứ. Nếu cậu làm vậy, tự nhiên tôi sẽ nói cậu biết mọi thứ."
Cậu nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi lắc đầu.
"Không, không cần. Nhưng trả lời tôi một câu thôi. Chính xác thì thứ đó sẽ giúp chúng ta đánh bại Gunlaug bằng cách nào?"
Ngôi Sao Thay Đổi ngập ngừng một lúc, rồi đơn giản nhún vai.
"Tự nhìn đi."
Một giây sau, cái vòng Lãnh Chúa Đầu Tiên để lại dệt ra từ những tia sáng và xuất hiện trên đầu cô. Viên đá quý sáng lạn nằm ở chính giữa nó nhẹ nhàng tỏa sáng.
Và rồi, có gì đó về thế giới quanh Sunny thay đổi.
'C-cái...'
Cậu chớp mắt vài lần, rồi chậm rãi nhìn xuống vải của bộ Vải Liệm Múa Rối.
Hay nói đúng hơn, là dệt ma thuật dưới nó.
Thứ cậu nhìn thấy khiến Sunny hụt hơi.
Năm ngọn than âm ỉ mà làm những cái đỉnh nối cho những sợi dây mờ ảo lan tỏa khắp Ký Ức đột nhiên sáng hơn nhiều.
Rất, rất nhiều.
Thật ra thì ánh sáng của chúng lúc này gần bằng những thứ bên trong bộ giáp mã não đen mà cậu đã mua từ Chợ Ký Ức. Thứ mà...thứ mà...
Là một Ký Ức Vượt Giới Hạn.
'Cái quái gì?'
Kéo lấy sợi dây đeo quanh cổ, Sunny moi ra Bông Hoa Máu dưới giáp và nhìn chăm chú nó, kinh ngạc. Hai ngọn than trong cái mặt dây chuyển tinh xảo cũng đã trở nên sáng chói hơn.
Không biết Sunny có khả năng nhìn vào cách dệt bên trong Ký Ức, Nephis giải thích:
"Mảnh Vỡ Bình Minh sở hữu duy nhất một ma thuật, nhưng là một ma thuật cực kì mạnh mẽ. Nó cường hóa mọi Ký Ức quanh nó. Phạm vi ảnh hưởng của pháp thuật rất rộng...nhưng cường hóa nó mang lại còn lớn hơn."
'...Nói thừa!'
Nhìn chằm chằm Ký Ức của mình, Sunny cảm giác như cậu sắp biến thành ngu đần. Duy nhất là một từ thích hợp để miêu tả hiệu ứng của Mảnh Vỡ Bình Minh. Cậu chưa từng nghe nói đến có món Ký Ức nào có thể tăng sức mạnh của một món khác lên cả cấp bậc...
'Đợi chút, cô ta nói...tất cả Ký Ức?'
Tất cả Ký Ức...tất cả...trong một phạm vi rất rộng?
'Không thể nào!'
Với cái vương miện đó trên đầu, Nephis sẽ không chỉ có thể có cơ hội chống lại Gunlaug, mà còn sẽ khiến mỗi người bên phe cô nguy hiểm hơn rất nhiều. Cô sẽ trở thành một vị tướng quân hoàn hảo cho một quân đội nhỏ những Thức Tỉnh Giả.
...Nhưng chẳng phải có gì đó sai sai về lời nói đó?
Sunny cau mày.
'Tất cả Ký Ức...đợi đã. Tất cả?'
Liếc nhìn Ngôi Sao Thay Đổi, cậu hỏi:
"Vậy thứ đó khiến mọi Ký Ức quanh cô trở nên mạnh mẽ hơn hẳn?"
Nephis im lặng gật đầu với cậu.
Sunny nhíu mày chặt hơn.
"Vậy cô không thấy vấn đề ở đây sao? Chẳng phải nó cũng sẽ cường hóa cái bộ giáp hoàng kim chết tiệt của Gunlaug? Làm sao nó giúp cô có cơ hội đánh bại hắn?"
Cô ngưng vài giây, rồi hơi mỉm cười.
"Sẽ không, đúng chứ? Nhưng này...cậu có muốn tôi cho cậu biết một bí mật nữa không?"
Sunny lườm cô ta mà không nói gì. Cậu không khờ đến mức rơi vào một cái bẫy vụng về đến vậy.
Chỉ là, hóa ra, không có bẫy gì cả. Nephis chỉ chờ một chút rồi nói tiếp:
"Nó sẽ giúp tôi vì bộ giáp hoàng kim đó không phải là một Ký Ức."
Trước khi cậu có thể nói gì, cô nói thêm:
"Thật ra, nó là một Tiếng Vang."