Chương 267: Phải Có Sự Sáng
Hai ngày sau, họ lại lần nữa tiến vào Thành Phố Hắc Ám.
Nephis nói đúng - không có ai đến từ Lâu Đài để mai phục họ cả. Gunlaug có vẻ hài lòng với việc để họ tự tìm đến hắn, nên những Thợ Săn và tên lưng gù của hắn không thấy đâu cả.
Cũng tốt thôi.
Tổ đội leo qua bức tường xám bất khả xâm phạm vào buổi chiều tối và ở lại một đêm trong một trong những tòa tháp của nó - gần giống như việc Sunny, Neph và Cassie đã làm thật lâu trước kia.
Khi buổi sáng đến, họ đi về phía nhà thờ đổ nát.
Những con đường của thành phố nguyền rủa lại một lần nữa vây quanh họ. Sau nhiều tháng trong Mê Cung, màu sắc đơn điệu có vẻ lạ lùng và kì quặc. Không có gì ngoài đá tăm tối và bụi, với vài nơi có lá đỏ và rêu xanh mọc trong đống đá.
Và đương nhiên là những Sinh Vật Ngã.
...Trở về nhà thật là tốt.
Sunny bắt được bản thân suy nghĩ thứ đó và chớp mắt. Cậu chưa từng cho rằng sẽ có ngày cậu cảm thấy xúc động khi quay về cái nhà tù cổ đại, nguyền rủa này. Vậy mà, có một cảm giác thư thái kì lạ sâu trong tim cậu. Nó đã ở đó kể từ khi họ vượt lên bức tường thành phố.
'Nhân loại quả là sinh vật kì lạ. Thật sự, không có gì chúng ta không thể quen dần.'
Liếc sang đồng đội, cậu phát hiện họ cũng có cảm giác giống cậu - đặc biệt là Effie, người đã sống sót, đi săn và thậm chí là sống khỏe nhiều năm trên đường phố Thành Phố Hắc Ám.
Cô thậm chí từng gọi nó là thiên đường.
...Loại thiên đường mà nhân loại xứng đáng có được.
Sunny thở dài. Bất chấp những ý tưởng kì lạ của nữ thợ săn, cậu tin rằng người ta vốn không thể sống trong một thiên đường.
Nếu họ có bao giờ tìm đến đó, họ sẽ nhanh chóng biến nó thành địa ngục.
...Giống như những người bị kẹt ở Vùng Đất Lãng Quên đang làm ngay hiện tại.
Không lâu sau đó, đống đổ nát mà đã từng là nhà thờ tráng lệ đang ở ngay trước mắt họ. Những thành viên trong tổ đội dừng lại cách một khoảng, nhìn cái đền thờ cổ đại với biểu hiện u ám. Chuyến đi trong Thành Phố Hắc Ám hóa ra khá nhàm chán nhờ vào sự dẫn dắt xuất sắc của Effie và cái bóng đi trước dò đường giúp cô biết trước mọi nguy hiểm.
Nhưng sự nguy hiểm đích thực nằm ở cuối con đường, và giờ, họ đã đến được đó.
Sunny đã dùng hai ngày vừa qua để dạy cho tổ đội mọi thứ cậu biết về cách Hắc Hiệp Sĩ chiến đấu, và thói quen của hắn, và cách họ phải tiếp cận trận đấu sắp đến. Họ đã sẵn sàng, hơn bao giờ và hơn có thể.
Quay sang họ, cậu lưỡng lự vài giây, rồi nói:
"...Nhớ kỹ - tôi phải là người kết liễu nó. Việc này rất quan trọng với tôi."
Nhìn cậu với biểu hiện phức tạp, Kai thở dài.
"Sao cậu bị ám ảnh với việc phải giết con ác quỷ này vậy, Sunny? Để nó yên không phải tốt hơn sao? Tôi chỉ không hiểu nổi cả vụ này."
Sunny mỉm cười.
"Cậu từng bị móc ruột bao giờ chưa Kai? Và tôi không phải nói về mặt cảm xúc hay gì đó. Tôi nói theo nghĩa đen, bằng một thứ kim loại sắc bén?"
Tên cung thủ duyên dáng rùng mình.
"Ờ...không. Cậu từng bị?"
Nụ cười biến mất khỏi gương mặt Sunny.
"Đúng, tôi đã bị. Tên khốn trong kia cắt tôi rõ to với cây kiếm to đùng, sắc bén của hắn và khiến tôi nằm đổ máu trong một cái cống để chờ chết. Nên...chỉ công bằng thôi khi tôi làm thứ tương tự ngược lại hắn, không phải sao? Tôi không biết hạng người công dân như mấy người là như thế nào, nhưng ở ngoại ô, việc như vậy không thể bỏ qua. Đơn giản là vậy."
Cái ngày mà người ta để kẻ khiến họ bị thương thoải mái rời khỏi là ngày họ thông báo với cả thế giới chúng được phép đạp lên họ mà không lo lắng chịu phạt. Sau đó, sẽ là một con đường ngắn dẫn đến mộ...hoặc là tệ hơn nữa.
Nên người ở ngoại ô rất là nghiêm túc về những mối thù.
Công nhận, Hắc Hiệp Sĩ không hẳn là người. Nhưng quy tắc đó vẫn áp dụng.
Kai nhìn cậu với vẻ mặt phức tạp, rồi hỏi bằng giọng kì lạ:
"Thật ư? Vậy...làm sao cậu sống được?"
Sunny quay đi và hơi di chuyển vai.
"Một sự kết hợp giữa những Thuộc Tính tốt và Ký Ức mạnh mẽ. Đó là cách tôi sống. Ừ thì...phần lớn tôi đã sống."
Dứt lời, cậu lắc đầu và giận dữ nghiến răng.
"Nói đủ rồi. Mọi người biết kế hoạch...nên làm cho xong thôi."
Hôm nay, Sunny sẽ đến đỉnh điểm của sự nghiệp thợ săn của mình.
Cậu sẽ săn một con ác quỷ.
Bên trong đại sảnh tăm tối của nhà thờ tráng lệ, hắc ám thống trị không kẻ chống đối. Nó nhấn chìm cái sảnh rộng lớn, bám vào tường và những cây cột cao. Những tia sáng hiếm hoi ngã xuống thông qua những cái cửa sổ hẹp chỉ khiến bóng tối trông có vẻ sâu đậm hơn.
Sáu nhân loại tiến vào đền thờ, ánh sáng của những Ký Ức lồng đèn không thể đâm qua màn hắc ám dù chỉ một chút.
Trong một lúc, chỉ có sự yên lặng. Và rồi, một tiếng thét đột ngột phá vỡ nó:
"Bây giờ!"
Một cô gái trẻ tuổi với mái tóc bạc, và đôi mắt xám bình tĩnh, ấn tượng giơ lên thanh kiếm của mình. Rồi, một làn ánh sáng trắng tuyệt hảo tỏa ra từ nó, vươn xa và rộng rãi. Hắc ám ngay lập tức bị xé tan và hủy diệt, biến mất vào những góc sâu, tăm tối nhất của nhà thờ.
...Và ở đó, ngay trước họ, một gã khổng lồ trong một bộ giáp thép đen lộ diện, thanh kiếm của hắn đã trên đường gặt lấy mạng những kẻ ngu ngốc xấu số mà dám xâm phạm sự yên lặng của đền thờ cổ đại.
Thanh trường kiếm hắn ta cầm có vẻ như nặng không kém những trụ đá mà đang giữ lấy trần nhà. Ngã từ phía trên, nó trông vết rách dọc trong không gian mà để lộ ra bóng tối không thể xuyên phá ẩn nấp bên dưới.
Thứ gì có thể ngăn được một đòn tấn công khủng khiếp như vậy?
...Có lẽ là cái khiên chứa sức nặng của thiên đường có thể.
Effie lao về phía trước, nâng lên Mảnh Vỡ Hoàng Hôn. Cái khiên nặng nề nhận lấy va chạm kinh khủng từ đòn tấn công không thể ngăn cản của con ác quỷ. Một âm thanh điếc tai của thép chạm thép lăn qua sảnh như một làn sóng va chạm, trở nên ồn ào hơn khi bị dội lại từ những bức tường đá.
Cái khiên thủ vững.
Nhưng sàn nhà bên dưới Effie thì không thể. Nó rạn nứt và vỡ tan, khiến nữ thợ săn thụt lùi về phía sau. Một tiếng kêu đau đớn thoát khỏi môi cô.
Tên Hắc Hiệp Sĩ ngưng một nhịp, có vẻ bất ngờ bởi vì hắc ám bao quanh hắn đột nhiên bị phá hủy.
Nhưng mà, sự chần chờ đó chỉ kéo dài một phần giây - không đủ để những người ở đây kịp chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo của hắn.
...Và nó đã trên đường đến.
Không để ý đến Effie, người đang bay về phía sau, con ác quỷ quay người với tộc độ đáng kinh ngạc và nhắm thanh kiếm của hắn về phía Nephis.
Nhưng trước khi hắn có thể tung ra đòn thứ hai, một tảng đá to đùng cỡ một con người trưởng thành đột nhiên bay qua không trung và đâm sầm vào tên khổng lồ mặc giáp với tốc độ cao nhất. Tất cả những gì tên Hắc Hiệp Sĩ có thể làm là nghiêng về phía trước và tiếp nó bằng vai.
Tảng đá nổ tung thành nghìn mảnh, để lại một con ác quỷ không tì vết.
Sinh vật mà ném tảng đá đi qua cát bụi với vẻ hờ hững tột cùng, hai ngọn lửa rubi cháy lên đằng sau khe hở trên mũ giáp.
Thánh Đá đã đến để đối mặt với Hắc Hiệp Sĩ.