Chương 303: Cái Bóng Hữu Dụng
Tên ổ chuột đưa ngón tay lên môi và tức giận rít lên:
"Thu lời đó lại! Cậu bị điên hả?"
Sunny chớp mắt.
"Gì? Không. Ờ thì, dạo trước tôi có hơi điên. Nhưng bây giờ đỡ nhiều rồi."
Tên trẻ tuổi kia nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ và lắc đầu:
"Sao cũng được, đừng có tự trù bản thân. Ít nhất thì cậu có Ký Ức để giữ bản thân an toàn hay không?"
Câu hỏi về trang bị là vấn đề lớn nhất cho những người của Neph. Hơn nửa số bọn họ không có Ký Ức dạng giáp hay vũ khí, phải chiến đấu với những trang bị tầm thường làm từ vật liệu gì họ tìm kiếm được. Đó là một trong những nguyên nhân khiến chiến đấu chống lại Hộ Vệ và Thợ Săn là rất khó khăn với họ.
Tên còn lại, người mà từng trả cống nạp, thở dài và kêu bạn mình
"Cậu mất trí rồi hả? Cậu đang nói chuyện với một thành viên của tổ đội cá nhân của Tiểu Thư Nephis. Đương nhiên là cậu ấy có Ký Ức rồi."
Dứt lời, cả hai người họ cúi xuống nhìn hai thanh kiếm tự chế của mình.
Hai người họ thuộc về những người mà dùng Vuốt Đen, những thanh kiếm làm từ móng vuốt của Kẻ Đưa Tin Tòa Tháp mà Sunny và tổ đội đã giết. Đáy của món vũ khí được quấn bằng da, cho phép người ta dùng cái vuốt cong làm vũ khí.
Vì những móng vuốt đó đến từ một con Quái Vật Ngã, nên nói về vũ khí, chúng thuộc hàng xịn nhất. Nhưng dùng chúng một cách hiệu quả không phải một việc đơn giản.
Tên ổ chuột nhăn mặt.
"Đúng rồi. Chết tiệt! Tôi tự hào vì được dùng Vuốt Đen, đừng hiểu lầm. Nhưng nếu mỗi người chúng ta có một bộ Ký Ức đàng hoàng...thì đám khốn kia sẽ không thể giết chúng ta từng người một nữa, chắc chắn là vậy."
Sunny nhìn hắn với biểu hiện phức tạp. Rồi, cậu mỉm cười.
"Một Ký Ức tốt có thể thay đổi nhiều thứ, đúng vậy."
Ngay khi cậu quay người lại, nụ cười đó biến mất.
'...mặc dù sẽ không cứu được mạng mọi người. Tất cả mấy người đều là những cái xác đang đi mà thôi.;
Với suy nghĩ đó, cậu để lại hai người Ngủ, leo qua rào cản, và rời khỏi.
Dù vậy, họ vẫn đúng. Thiếu Ký Ức đúng là một vấn đề lớn.
...Sunny đi trong những cái bóng, di chuyển càng lúc càng sâu vào trong tòa thành cổ đại. Lâu Đài Tươi Sáng khổng lồ và có vô số những hành lang vặn vẹo. Vài cái tương đối dễ hiểu, còn vài cái thì không có lôgic rõ ràng gì cả. Có những tòa tháp cao được kết nói bằng những cây cầu trên không và những hầm sâu đầy hắc ám và nguy hiểm.
Có những người với trái tim nặng nề sát ý rình mò trong những hành lang đó, cũng như những thứ đáng sợ hơn nhiều. Nhưng âm thanh khiến người ta bất an vang vọng trong sảnh đá, khiến Sunny ngưng lại và cau mày.
Vài lần, cậu quyết định núp để tránh bị đội tuần tra của Hộ Vệ và Thợ Săn phát hiện. Đi theo sau họ, cậu tìm đến vài cái xác tươi và hối tiếc vì đã không giết chúng khi có cơ hội.
Nửa giờ sau, Sunny ở đau đó bên dưới khu vực chính của Lâu Đài, di chuyển qua những hành lang hắc ám với những bước cẩn thận. Vào lúc đó, cậu nghe thấy âm than tranh đấu từ đâu đó lối rẽ phía trước.
'...Ugh, phiền phức.'
Chần chừ một chút, cậu rẽ vào và nhìn thấy một cảnh tượng thường thấy trong tòa lâu đài cổ đại dạo gần đây.
Một người cố giết một người khác.
Trong trường hợp này, một tên Hộ Vệ bặm trợn có vẻ hơi quen mắt. Tên đàn ông to lớn đang đè một bóng người nhỏ nhắn, gầy gò nào đó lên tường, bóp cổ họ bằng đôi găng tay. Một cái đèn dầu bị hỏng đang cháy trên sàn, khiến những cái bóng của hai người chật vật có vẻ to lớn và đáng sợ.
Mặt tên Hộ Vệ có bốn vết trầy sâu trên đó, đang rướm máu. Nó nhăn nhó với biểu hiện giận dữ và vui sướng tà ác. Gương mặt của nạn nhân hắn, thì đang chậm rãi tái đi.
Là một cô gái trẻ tuổi, nhỏ nhắn với mái tóc đen và đôi mắt nâu, đầy sự đau đớn và tuyệt vọng.
Chỉ vài giây trước khi cô bất tỉnh, thì có một bàn tay xuất hiện từ bóng tối và trượt một lưỡi dao găm trong suốt kì lạ cắt ngang cổ họng tên Hộ Vệ. Máu nóng hổi bắn lên không, và hắn ngã xuống đất với âm thanh nghẹn họng rùng rợn.
Cô gái trẻ loạng choạng thụt lùi và hít từng hơi cực nhọc, chà lấy cái cổ bị bầm. Vài giây sau đó, cô ngước lên và cẩn thận quan sát vị cứu tinh của mình.
Là một chàng trai trẻ tuổi với làn da trắng bệch và gầy gờ, gương mặt trẻ trung và u ám, với ánh mắt có lực hút kì lạ. Hiện tại, cậu ta đang chùi thanh dao găm của mình trên tay áo và nhìn chăm chú tên Hộ Vệ đang hấp hối với biểu hiện hờ hững.
Thật ra thì cậu vô tư đến mức khiến người khác bất an, không hề giống một người vừa giết một con người khác. Không có sự kinh tởm và sợ hãi, cũng như sự vui vẻ và thắng lợi trên mặt, chỉ là...không có gì cả.
Đó là gương mặt của một kẻ giết người máu lạnh.
Quay sang cô, chàng trai trẻ tuổi mỉm cười:
"Ờ...cô là Aiko, đúng không?"
Sunny quan sát cô gái trẻ, đảm bảo cô ta không bị thương quá nghiêm trọng. Cậu hơi biết cô từ những ngày trong Lâu Đài. Lúc đó, cô là một trong vài người ít ỏi mà không phải lo lắng về việc có đủ mảnh để rả cống nạp cho những tuần kế tiếp.
Cô sở hữu sòng bạc duy nhất trong Thành Phố Hắc Ám, thứ tự động khiến nơi của cô rất phổ biến giữa những thành viên của đám Chủ Nhà. Nhưng mà còn có một lý do nữa mà nhiều người có vẻ thù ghét cô gái bé nhỏ này.
Aiko cẩn thận gật đầu. Thường thì, có những tia sáng tinh nghịch trong mắt cô, nhưng bây giờ, không có gì khác ngoài sự sợ hãi đang bị đè ép. Sunny hủy Mảnh Vỡ Mặt Trăng và nói bằng giọng thân thiện:
"Hân hạnh được gặp. Tôi là Sunny."
Cô gái trẻ nhìn cậu chăm chú một lúc, rồi nói:
"Cậu là người của Ngôi Sao Thay Đổi, đúng không?"
Cậu nhăn mặt.
"Tôi không phải người của ai cả. Tôi hoàn toàn tự chủ. Nhưng đúng, hiện tại, Nephis là...người tuyển dụng, chắc vậy."
Aiko chần chừ và nói bằng giọng lịch sự và dễ chịu:
"Ra là vậy...ừm thì, Sunny. Cảm ơn đã cứu mạng tôi. Tôi sẽ rời đi đây."
Sunny cười nhếch mép.
"Ồ, xin lỗi...tôi đã nói cô được đi? Tôi không nghĩ vậy. Thật ra thì tôi kiên quyết cô nên ở lại."
Aiko liếc sang cái xác của tên Hộ Vệ, rồi nhìn lại phía tên trẻ tuổi tái nhợt. Cô tưởng tượng hay sao mà lúc này đã có chút điên dại trong ánh mắt cậu ta?
"A, sao cậu không nói sớm! Nếu cậu muốn thì đương nhiên tôi sẽ ở lại. Thật sự là hân hạnh của tôi. Nhưng, ờ, Sunny...chính xác thì tại sao cậu muốn tôi ở lại đây?"
Cậu gãi đằng sau đầu và trả lời sau khi ngưng một lúc:
"Ồ, mừng vì cô đã hỏi. Cô thấy đó, tôi đang săn một con cá lớn. Và tôi nghĩ cô sẽ có thể giúp được tôi..."