Chương 319: Công Hãm Tòa Tháp Đỏ (5)
"Kéo cung! Nhắm! Chịu đựng!"
Những lời nói của Kai có mục đích giữ sĩ khí hơn là những lời chỉ thị. Nói thật, thì hắn không phải làm quá nhiều, ít nhất là chưa phải. Không có thứ gì như kiểu phối hợp phóng tên giữa những cung thủ - mỗi người chỉ phải liên tiếp bắn tên về phía đám Sinh Vật Ác Mộng, nhanh nhất có thể.
Hắn cũng phải làm vậy.
Trên mặt đất cạnh hắn, vài bao tên đầy nhốc đang chờ đợi đến lượt. Kai đang bắn không ngừng nghỉ, thay phiên giữa Mũi Tên Máu và những mũi tên bình thường. Mất thời gian để món Ký Ức ma quỷ kia quay lại tay hắn, nên hắn phải dùng thứ khác trong khoảng giữa.
Một cung thủ tốt phải có thể bắn được mười hai lần mỗi phút. Một người xuất sắc - thì là gấp đôi.
Nghiến răng, Kai kéo cung, nhắm, nín thở, và bắn. Mỗi động tác phải hiệu quả, nhanh chóng, và chuẩn xác. Ngay khi một động tác bắn hoàn thành, một động tác khác ngay lập tức bắt đầu. Kéo, nhắm, thả. Kéo, nhắm, thả. Lặp lại, lặp lại, và lặp lại...
Trong những giây phút này, hắn trở nên kém là nhân loại và nhiều hơn là một cỗ máy chiến đấu trơn tru mà đang chạy hết công suất, không ngừng lại dù chỉ một giây.
Hắn bắn một mũi tên vào mắt một sinh vật tồi tệ mà trông giống một con rắn khổng lồ làm từ rong biển và thịt thối rửa. Một mũi khác thì cắm vào ngực một con linh trưởng to đùng và đám xuyên nó vào cái vỏ của của một sinh vật bọ ngựa. Mũi tên thứ ba thì cắn vào cỗ con bọ ngựa và tham lam uống lấy máu dơ bẩn của nó, khiến đám quái vật lung lay và ngã xuống.
Kai có cảm giác bản thân đang chết ngạt.
Ở thế giới thức dậy, những cung thủ luôn được miêu tả là những chiến binh linh hoạt, duyên dáng, những người xuất sắc về mặt dẻo dai và tốc độ chứ không phải sức mạnh thể chất thuần túy. Họ là những cô gái xinh đẹp, những chàng trai thanh lịch, và những đạo chích khôn khéo. Có lẽ đó là tại sao hắn đã bị hấp dẫn bởi bắn cung, ở lúc ban đầu.
Sự thật thì...lại không thể khác hơn.
Cần rất nhiều sức mạnh để kéo một cây cung chiến. Một cây cung tốt cần sức kéo đến khoảng năm mươi kí, đó là trung bình. Nặng hơn cân nặng của một thanh kiếm khoảng hai mươi lần...
Và những Ký Ức cung như của hắn thì còn khủng khiếp hơn nhiều. Chúng không phải dành cho những nhân loại bình thường, nên kéo sợi dây đó mỗi vài giây đốt thể lực của hắn chỉ trong vài phút. Rất nhanh chóng, cơ bắp của Kai đang hét lên trong đau đớn, và phổi thì cũng như đang bốc cháy.
Nhưng hắn không thể ngừng...hắn phải tiếp tục bắn, bất chấp mọi thứ.
"Tiếp tục! Kéo cung, nhắm! Chịu đựng!"
Làm sao hắn có thể cho phép sự đau đớn chả ra gì này, sự kiệt sức không thỏa đáng này khiến bản thân chậm lại khi mà ngoài kia, ở bên dưới, quá nhiều người đang chết trong đau đớn để giữ kẻ địch không thể chạm đến những cung thủ?
Thả ra một mũi tên khác, Kai hít một hơi cực nhọc và ngước lên, gần như là theo thói quen.
Nhưng mà, lần này, ánh mắt hắn ngừng lại trên bầu trời xám hờ hững. Rồi, mắt hắn mở to.
Từ lúc nào đó, đã có năm chấm đen xuất hiện ở phía trên cao chiến trường, bay theo một vòng tròn hoàn hảo đến ghê rợn. Một cơn lạnh lẽo rùng rợn chạy dọc xuống lưng Kai.
"Kẻ Đưa Tin..."
Năm Quái Vật Ngã đang quan sát đợt tàn sát xảy ra bên dưới chúng với sự hờ hững tà ác. Kể cả nếu hắn chưa thể nhìn rõ hình dạng của chúng, Kai vẫn bằng cách nào đó cảm nhận được ánh mắt của chúng.
'...Tại sao chúng không tấn công?'
Như thể trả lời câu hỏi đó, một chấm nhỏ hơn xuất hiện từ những đám mây và rơi xuống xuyên qua vòng tròn mà đám Kẻ Đưa Tin tạo ra. Và rồi, lại một con khác. Và một con khác...
Chỉ một giây sau đó, vô số Sinh Vật Ác Mộng đổ xuống từ bầu trời xám và lao xuống, nhanh chóng tiếp cận mặt đất. Có quá nhiều đến mức cái đám đó trông như một trụ xoáy đen của một cái lốc xoáy khổng lồ.
Kai run rẩy. Mặt hắn tái lại.
...Nhưng mà, hắn không cho phép nỗi sợ hãi đó ngăn bản thân hoàn thành nghĩa vụ.
"Đội bầu trời! Nhắm cao!"
Vào lúc đó, khoảng một nửa người Ngủ trong hàng ngũ thứ ba đáng lẽ phải chuyển sự chú ý và đẩy lùi mối đe dọa từ không trung. Nhưng mà, quá nhập tâm cho chiến trường, đa số bọn họ không nghe hoặc là không hiểu lời nói của hắn.
Kai nhăn mặt.
Rồi, một giọng trong trẻo, mê hoặc lăn qua cả chiến trường một lần nữa, lần này nó dễ dàng đâm xuyên những tiếng ồn ào và hỗn loạn của trận chiến kinh khủng:
"Đội! Bầu trời! Nhắm cao!"
Đây là giọng hắn đã dùng để hát những nốt khó nhất trước hàng trăm nghìn người. Chỉ có người chết là không nghe được.
Bị giọng nói đó mang lại thực tại, những cung thủ nhanh chóng nhắm về phía bầu trời.
...Vừa kịp lúc.
Kai để một Mũi Tên Máu bay đi, rồi nhìn thấy nó bay lên trên và đánh trúng một sinh vật có cánh ngay giữa ngực. Con quái vật co giật và rơi thẳng xuống, đụng trúng cái lưới sắt sắc bén với một âm thanh buồn nôn.
Một sự rung chuyển lan tỏa khắp cái lưỡi, và những giọt máu đen rơi xuống mặt đất.
Vươn tay ra để nắm lấy một mũi tên bình thường, Kai có một giây để nhìn đám quái vật đang lao xuống. Trong một lúc, tim hắn như bị bóp chặt bởi sự tuyệt vọng.
Có quá nhiều Sinh Vật Ác Mộng biết bay đến mức không thể nào đếm xuể. Trong đám kinh dị, có những thứ châu chấu khổng lồ mà hắn đã từng chạm trán, những thứ quái vật to lớn với cái mồm đói khát và cánh dơi, những thứ chim kinh tởm vớ những xúc tua thịt mọc ra từ bên dưới những lông vũ màu nhạt, và nhiều hơn nữa. Nhưng thứ kinh dị hắn chưa từng thấy và chưa từng có thể tưởng tượng đến.
Và ở trên chúng, năm chấm đen vẫn tiếp tục bay quanh trên trời.
Đặt mũi tên lên dây cung, Kai đày đi mọi sự sợ hãi và nghi ngờ ra khỏi tim và kéo. Rồi, hắn nhắm về phía con quái vật gần nhất và thầm gọi nó chết đi.
Một giây sau đó, mũi tên đánh vào con mắt sinh vật đó.
Đa số những cung thủ quanh hắn lúc này đã đổi mục tiêu. Chỉ có đội phụ trách những cỗ máy công thành và những người với Kĩ Năng và Ký Ức không thích hợp cho việc bắn lên trên là tiếp tục nã đạn xuống bầy quái vật bên dưới.
Những con quái vật lao xuống nhanh nhất bị tàn sát, và nhanh chóng, một cơn mưa xác chết rơi vào lưới sắt.
...Nhưng vài con may mắn đã trán được những mũi tên và lao xuống để cắn nuốt những nhân lại dưới đất.
Kai nín thở khi mà con đầu tiên trong số chúng lao vào lưới sắt ở tốc độ cao nhất.
Lỡ cái lưỡi không chịu nổi?
Nhưng không...ít nhất là hiện tại. Những Nghệ Nhân đã thực hiện tốt việc của họ.
Thay vì vậy, sinh vật kia ngay lập tức bị cắt rời, cơ thể nó tiêu biến thành một cơn mưa máu và những khối thịt đồng đều đến kì lạ. Cảnh tưởng đó không rõ là thú vị hay bệnh hoạn.
'...Cảm ơn thần thánh.'
Tìm đến một mũi tên khác, Kai chạm vào khoảng trống. Bối rối nhìn xuống, hắn nhìn thấy, những bao tên đã hết sạch.
'Mình đã...dùng nhiều đến vậy?'
Trước khi có thời gian để xử lý suy nghĩ đó, thì đã có một người nào đó ném hai bao tên mới xuống đất trước hắn.
Nhặt lên một mũi tên với ngón tay đau nhức, Kai hít qua hàm răng nghiến chặt và nâng cung lên.
"Kéo! Nhắm! Chịu đựng!"