Chương 321: Công Hãm Tòa Tháp Đỏ (7)
Sunny đứng trên đỉnh một cụm san hô thật cao, quan sát chiến trường bên dưới. Gương mặt có chút cau có, nhưng ánh mắt thì vẫn bình tĩnh.
Quân Đội Mộng Giả đang bị tấn công từ hai phía. Một đám quái vật đang chậm rãi nuốt chửng tiền tuyến, còn đám còn lại thì đang lao xuống họ từ bên trên, tạm thời bị kiềm chân bởi cái lưới sắt to lớn và sắc bén.
...Giống như một cảnh từ một cơn ác mộng hoang tưởng.
Mỗi giây, nhiều người chết, bị xé nát bởi vuốt hay là răng của đám quái vật khủng khiếp. Những tiếng khóc thét của họ hòa vào những tiếng gầm rú của đám Sinh Vật Ác Mộng thành một làn sóng âm thanh chói tai và ồn ào. Làn sóng đó tràn qua san hô đỏ, khiến cậu lạnh cả sống lưng.
Quay đi khỏi cảnh tượng chiến trường đẫm máu, Sunny liếc sang Nephis.
Ngôi Sao Thay Đổi đang ngồi trên đất. Gương mặt bình tĩnh, đôi mắt nhắm lại. Trên trán cô, viên đá quý của Mảnh Vỡ Bình Minh cháy lên ánh sáng trắng phẫn nộ, cung cấp sức mạnh thuần túy cho hàng trăm món Ký Ức. Cô có vẻ thiền định rất sâu, không bị ảnh hưởng bởi sự tàn sát xảy ra bên dưới chút nào.
Cassie đứng cạnh cô, nhìn xuống đất. Tay cô đặt trên chuôi kiếm Vũ Công Yên Ắng. Hai Tiếng Vang khác của cô gái mù đã ở hàng ngũ đầu tiên của quân đội ở đợt va chạm ban đầu; đến hiện tại, chúng đã bị phá hủy.
Sunny muốn nói gì đó, nhưng rồi suy nghĩ lại thôi. Thời gian để trò chuyện đã qua rồi.
Thay vì vậy, cậu quay sang Tòa Tháp Đỏ. Ánh mắt ngừng lại trên nó vài giây, rồi lưới lại cảnh tượng tàn sát khủng khiếp. Gượng mắt, Sunny cố phân biệt những bóng người của Effie và Kai trong đội hình hỗn loạn của Quân Đội Mộng Giả.
'Đừng chết vội, đám ngốc...'
Bên dưới, bị bao vây bởi những chiến binh ở hàng ngũ đầu tiên mà vẫn đang cứng đầu níu kéo sự sống, Effie đã quên từ lâu những thứ không phải đổ máu và tranh đấu. Quy mô của thế giới đã thu hẹp lại thành sự ngột ngạt của chiến trường phẫn nộ này, cắn nuốt cả quá khứ lẫn tương lai.
Chỉ có hiện tại, và hiện tại không có gì khác ngoài dã man và chết chóc.
...Và đương nhiên là giết.
Với một nụ cười điên cuồng trên gương mặt đẫm máu, cô đối đầu hết quái vật này đến quái vật khác, nghiền ép, bẻ gãy, xé xác. Cơ thể cao và săn chắc của cô đã biến thành một cỗ máy chiến đấu chết chóc, di chuyển với tốc độ hung hăng và sức mạnh tàn phá, sự chính xác chết chóc và ý chí cuồng sát. Cả Thiên Đỉnh lẫn Hoàng Hôn đều như một phần cơ thể, thay phiên giữa tấn công và phòng ngự, để gặt hái hết mạng này đến mạng khác.
Bộ giáp của cô bị đâm xuyên vài lần, nhưng cô không hề để ý đến chúng. Nó không quan trọng. Việc quan trọng duy nhất là phải giết càng nhiều Sinh Vật Ác Mộng càng tốt, hủy diệt nhiều đám quái vật này nhất có thể. Xác chúng chồng chất, trải thảm san hô đỏ với một đống đẫm máu không khe hở của da thịt tan nát. Sau một lúc, Effie đã bắt đầu phải cẩn thận nơi đặt chân.
Mặc dù vậy, số lượng đám khủng khiếp kia vẫn không hề có vẻ trở nên nhỏ hơn. Như thể đám này là vô tận, không hồi kết. Nhưng cô không sợ...
Thật ra thì, Effie đang tận hưởng.
Ôi, quả thật sung sướng!
Né những móng vuốt răng cưa, cô lao về phía trước và đập nát lồng ngực con quái vật tấn công với vành khiên, rồi dùng đà chưa hết của nó để đâm xuyên một con khác với ngọn giáo của mình. Không có thời gian để lấy lại vũ khí và rút lui, cô dùng thân của Mảnh Vỡ Thiên Đỉnh để cản một đòn tấn công từ một cái càng mạnh mẽ của một con cua ăn xác, và đá con quái thú kia thật tàn nhẫn, khiến bộ giáp cứng cáp của nó vỡ tan.
Những người Ngủ khác chiến đấu quanh cô, dùng nữ thợ săn đáng sợ như một điểm neo trong biển chết chóc. Họ vẫn thủ, vẫn thở. Hai hòn đảo chống cự khác là vây quanh Gemma và Caster, người mà cũng rơi vào trạng thái chiến đấu hăng say.
Tên Truyền Nhân kiêu hãnh đã biến thành một cơn lốc thép ma quái, hủy diệt mọi sinh vật dám lại gần. Những chuyển động của hắn quá nhanh, máu của kẻ địch còn không rơi xuống đất. Kết quả là, Caster liên tục bị bao vây bởi một làn sương đỏ.
Thợ Săn giàu kinh nghiệm chiến đấu với kĩ thuật và sự khôn ngoan, khiến lần lượt từng thứ khủng khiếp rơi vào vòng tay của tử thần. Bất cứ vết thương gì trên người Gemma cũng nhanh chóng biến mất, không để lại một dấu vết. Vô số những sinh vật đáng sợ đã bị giết bởi tay hắn, không thể gây tổn thương đến gã cao to.
...Dù vậy, nhiều người đang chết. Từng người một, họ ngã xuống, để càng ít chiến binh chống lại đám quái vật tham ăn.
Lúc Effie chiến đấu, một ý nghĩ đột nhiên hiện ra trong đầu cô, khiến một cơn run rẩy chạy khắp cơ thể.
'...Nặng. Cái khiên chết tiệt nặng quá...'
Cô đang trở nên mệt mỏi.
Kai đã không còn nhớ nổi bản thân đã giết bao nhiêu quái vật. Vì chu kỳ liên tục mất máu và được hoàn lại thông qua pháp thuật, hắn cảm thấy hơi chóng mặt. May mắn là hắn vẫn chưa trượt phát nào...có lẽ?...và vẫn có thể tiếp tục bắn tên.
Càng lúc càng có nhiều xác rơi lên lưới sắt, và máu của chúng chảy xuống người bên dưới. Như thể họ bây giờ đang chiến đấu dưới mưa. Một cơn mưa máu đỏ, hôi thối.
Máu, máu, máu. Cho dù nhìn đến đâu cũng sẽ thấy máu.
Hắn đã phát bệnh với nó rồi.
Nghiến răng, Kai kéo cung lần nữa, nhắm giữa hai sinh vật chết phía trên, và bắn tên.
[Bạn đã giết một quái vật thứ...]
Họ đang dần hết mũi tên.
Những cỗ máy công thành cũng dần hết thương.
Và Đám Đưa Tin đáng chết vẫn còn vòng quanh trên cao, còn không cố bay xuống.
'Tại sao, tại sao chúng không tấn công?'
Nhìn xuống, Kai cố lấy hơi và lầm bầm:
"Nguyền rủa..."
Tại sao tối vậy? Hắn không thể thấy được bao tên của mình ở đâu.
Có gì đó dịch chuyển trong tâm trí, và rồi hắn chớp mắt.
Nhìn lên lần nữa, Kai nhận ra toàn bộ cái lưới lúc này đã phủ đầy xác. Có quá nhiều Sinh Vật Ác Mộng đã chết, đến mức chúng tạo thành một tấm thảm buồn nôn mà che chắn chiến trường khỏi mặt trời.
Lúc này không còn quá nhiều ánh sáng có thể xuyên qua tấm lưới, và nó đang trở nên tối hơn nữa theo từng giây.
Mắt hắn mở to.
Không phải vì sự hắc ám đó, mà là vì Kai đột nhiên nghe thấy tiếng những sợi dây sắt rên rỉ dưới trọng lượng đó. Gần như thể quá căng sức và trên bờ vực rách toang.
Tấm lưới bảo vệ họ chuẩn bị tan nát.
Gương mặt hắn tái lại.
'Ôi không!'
Trên cụm san hô cao, Ngôi Sao Thay Đổi đột nhiên mở mắt và nhìn Sunny.
"Đến lúc rồi."