Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 331: Công Hãm Tòa Tháp Đỏ (17)



Chương 331: Công Hãm Tòa Tháp Đỏ (17)

Biển hắc ám đã biến mất.

Mọi thứ kinh dị sống bên dưới độ sâu nguyền rủa của nó cũng biến mất cùng đó.

Thế giới được tắm trong ánh mặt trời thuần khiết. Bề mặt của Mê Cung đột nhiên trở nên sống động và tươi sáng, với những cái bóng tương phản ẩn nấp bên dưới những trụ san hô đỏ lởm chởm. Mặt trời trắng phẫn nộ cháy trên cao Tòa Tháp Đỏ, như thể bị đông cứng giữa bầu trời.

Sunny thậm chí phải che mặt trong vài giây.

Nằm trên mặt đất, cậu cho phép bản thân được nghỉ ngơi vài giây. Một tiếng cười ngắn ngủi thoát ra khỏi môi.

'Mình thật sự làm được rồi?'

Nói về những việc khó tin...

Không may là cậu vẫn chưa thể nghỉ ngơi.

Trận chiến vẫn chưa kết thúc. Bầy Sinh Vật Ác Mộng vẫn chưa bị đánh bại.

...Và đâu đó bên trong Tòa Tháp, bản thân Khủng Bố Đỏ Thắm cũng chưa bị đánh bại.

Thở dài nặng nề, Sunny thu thập bản thân và đứng dậy. Họ đã sắp đến rồi. Sắp thoát. Bây giờ, chỉ cần một cú đẩy nữa thôi. Mặc dù nó sẽ là cú đẩy khó nhất cuộc đời họ...

Nhìn về phía cụm san hô cao ở trước mặt, cậu nheo mắt trước ánh sáng và bắt đầu leo lên nó.

Nó lúc nào cũng sáng như vậy sao?

Trong lúc Sunny leo, cậu triệu hồi kí tự và liếc qua.

Bóng: [Thánh Cẩm Thạch].

'Cảm ơn thần thánh.'

Cậu biết là Thánh ổn, nhưng vẫn muốn kiểm tra. Ác ma trầm mặc đã bị thương vô cùng nghiêm trọng và chắc chắn sẽ phải dùng thời gian dài để hồi phục, nhưng mà, sự tồn tại của cô không gặp nguy hiểm.

Rồi, mắt cậu trượt xuống thấp hơn:

Mảnh Bóng: [999/1000].

'...Chết tiệt.'

Sunny nghiến răng. Cậu vừa háo hức vừa sợ hãi tìm hiểu chuyện gì sẽ xảy ra một khi cậu lấp đầy Bóng Tâm. Nó chắc chắn phải là có lợi, nhưng cái giá là gì?

Liệu cậu có phải chìm vào giấc ngủ say vài tuần, như là Thánh? Hay đột nhiên không thể nhúc nhích giữa một trận chiến quyết liệt, như là Nephis sau lúc đánh bại Gunlaug?

Có thể khiến cậu mất mạng...

'Mà bây giờ cũng không làm gì được.'

Đầy bất an, cậu tiếp tục leo và nhanh chóng đến được đỉnh điểm của trụ san hô. Đứng trên đó, Sunny nhìn về phía Quân Đội Mộng Giả.

Có gì đó ươn ướt đột nhiên rơi vào tay cậu. Nhìn xuống, cậu thấy một giọt máu lăn xuống da. Một giây sau đó, lại một giọt nữa rơi vào giáp tay của Vải Liệm Múa Rối.

Ngạc nhiên, Sunny giơ tay lên và chùi phần trên môi. Nó rời khỏi ướt với máu.

'...Máu mũi? Cái quái gì?'

Nghĩ lại thì, tại sao cậu lại cảm giác yếu ớt vậy?

Trong lúc Sunny mơ hồ nhìn chăm chú tay mình, một gợn sóng bạo lực đột nhiên lan tỏa khắp cái bóng của cậu.

Ở phía bên kia cái hào rộng của hòn đảo, những người còn sót lại của Quân Đội Mộng Giả đang chuẩn bị đảo chiều trận chiến về phía họ.

Chỉ vài phút trước, họ đang chìm trong cơn nước lũ đen dâng lên không ngừng và cả đám quái vật, lạc trong sự giận dữ của cơn bão điên rồ. Nhưng bây giờ, mọi thứ lại khác.

Cơn bão đã không còn, và biển hắc ám đã rút lui. Mặt trời tỏa sáng chói lòa trên bầu trời, nhấn chìm chiến trường bên dưới với ánh sáng của nó. Bị ánh sáng đó tắm rửa, đám Sinh Vật Ác Mộng có vẻ trở nên lưỡng lự...gần như chậm chạp.

Nhưng chúng không bỏ cuộc. Đám quái vật tiếp tục tấn công đám người trong cơn điên cuồng, mống vuốt và răng nanh lấy thêm mạng sống. Nhưng những người sống sót của Quân Đội Mộng Giả đang trả lại chúng gấp chục lần.

Sung sức bởi món quà cứu rỗi bất chợt kia, họ lên tinh thần và chiến đấu với sự hăng hái, hung tợn, và sát ý. Càng lúc càng nhiều Sinh Vật Ác Mộng ngã xuống dưới lưỡi kiếm họ, và đám bọn chúng không còn có vẻ vô tận nữa.

Những người Ngủ không biết tại sao cơn bão đã tiêu tan và tại sao biển nguyền rủa rút lui, nhưng niềm tim của họ với Ngôi Sao Thay Đổi vào lúc này cháy sáng hơn bao giờ hết. Cô đã hứa sẽ mang họ rời khỏi địa ngục này, và bằng cách nào đó, ngay cả nước đen cũng đầu hàng trước ánh sáng của cô...

Thắng lợi không còn bất khả thi nữa. Họ gần như có thể nếm được...

Nhưng bản thân Nephis thì lại đột nhiên loạng choạng và chậm lại điểu nhảy kiếm của mình. Một sự cau mày bối rối và cảnh giác xuất hiện trên mặt cô. Né một bộ vuốt, cô đâm kiếm vào mồm nó, rồi nhảy lùi về phía sau.

Thoát khỏi đám quái vật trong vài giây ngắn ngủi, cô hạ kiếm xuống.

Và nhìn về phía bầu trời.

Ở trên cao, Kai vẫn còn sống...bằng cách nào đó.

'Chuyện gì đang xảy ra?'

Hắn ta đã bay quá lâu ở tốc độ kinh khủng, chật vật chống lại gió nghiền ép, né tia chớp và những Kẻ Đưa Tin Tòa Tháp, đẩy cả cơ thể lẫn tâm trí đến giới hạn...sự kiệt sức lúc này đã đuổi kịp cậu, khiến việc suy nghĩ trở nên khó khăn.

Chứ đừng nói đến việc phản ứng...

Hắn thật sự, thật sự thấy không ổn. Cả cơ thể đau nhức, và thị giác thì chậm rãi biến thành mù mờ. Một cảm giác bệnh hoạn yếu ớt tỏa ra khắp cơ thể.

Cơn bão đến bất chợt, và biến mất không để lại dấu vết. Bầu trời đang sáng đến chói mắt.

...Đó quả là nhẹ nhõm.

Nhưng đám quái vật chết tiệt vẫn còn đó.

Ít nhất thì trông chúng không còn sung sức nữa.

Thật ra thì những Kẻ Đưa Tin có vẻ cũng mệt mỏi không kém Kai. Hắn muốn tự sướng và cho rằng đó là do những mũi tên của mình. Dù sao thì hắn đúng là đã khiến đám quái vật chết tiệt kia bị thương rất nhiều lần...

Nhưng không, không hợp lý.

Chúng có vẻ như có thể chống lại hiệu ứng của Mũi Tên Máu trước đây, ít nhất là ở mức nhất định, nên tại sao bây giờ lại thay đổi?

'Có gì đó sai...'

Dùng mặt trời để khiến kẻ địch mù mắt, Kai lao vào ánh sáng và bay vụt sang một bên, suýt soát né bộ vuốt của một Kẻ Đưa Tin. Hoặc là hắn đã cho là vậy - thật ra thì không hề suýt soát chút nào. Cú né đó dư dả rất nhiều. Vũ Công Yên Ắng thậm chí còn không phải can thiệp.

'Chúng...đang chậm hơn?'

Với một cảm giác bất an đột ngột, Kai chần chừ một tích tắc, rồi giảm tốc độ và nhìn kĩ hơn đám sinh vật khủng khiếp.

Thứ hắn nhìn thấy khiến hắn phải cau mày.

Kẻ Đưa Tin trông...sai.

Cặp mắt thủy tinh đen thất thường và vô tri. Chúng có máu thấm vào, chảy xuống lông vũ đen như một dòng suối đỏ. Có hai dòng chảy tương tự, đến từ hai tai con quái vật. Những cơ bắp trên cơ thể tái nhợt của nó co giật, lăn dưới làn da trắng kia như những con giun hoảng loạn.

Trong lúc Kai nhìn, Kẻ Đưa Tin đột nhiên mở ra cái miệng của nó thành một tiếng hét im lặng. Một giây sau đó, một cơn lũ máu bùng nổ ra khỏi nó và tỏa ra trong gió như sương mù đỏ.

Rồi, sinh vật kia co giật một lần cuối và mất điều khiển cánh của nó. Còn không cố tự điều chỉnh, con quái vật khủng khiếp rơi xuống.

Kai giật mình và kinh hoảng mở to mắt.

...Kẻ Đưa Tin Tòa Tháp đã chết.