Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 338: Đám Tạp Chủng Còn Lại



Chương 338: Đám Tạp Chủng Còn Lại

Caster yên lặng một lúc, rồi bình tĩnh ngước lên, nhìn về phía ánh sáng phẫn nộ lấp lóe theo nhịp của Khủng Bố Đỏ thắm. Cuối cùng, hắn cúi đầu và thở ra hàm răng nghiến chặt.

''Tránh đường, Sunny."

Sunny chớp mắt vài lần, và nói bằng giọng không hài hước:

"Không thì sao?"

Tên Truyền Nhân nhăn mặt và u ám lườm cậu, gương mặt hắn đầy phẫn uất.

"Tao mệt mày với cái sự xấc xược đó lắm rồi. Tại sao mày luôn phải làm hư mọi thứ? Tại sao mày không biết mày nên ở vị trí như nào?"

Triệu hồi thanh kiếm jian xinh đẹp, Caster lắc đầu và nói:

"Tránh khỏi việc này nếu mày trân trọng mạng sống. Đây là cơ hội cuối cùng tao sẽ cho mày."

Sunny không di chuyển, yên lặng quan sát tên trẻ tuổi kia. Không có gì ngoài hắc ám bên trong cặp mắt của cái mặt nạ đen ghê rợn. Vài giây sau đó, giọng nói của cậu vang lên từ đằng sau nó, trống rỗng đến kì lạ:

"...Biết vị trí? Trong mắt mày vị trí của tao là gì? Hả, Caster?"

Tên Truyền Nhân hơi mỉm cười rồi nói một cách tự nhiên, như là nêu ra một chân lý:

"Ra khỏi tầm mắt những người hơn mày, cùng với đám tạp chủng còn lại. Còn gì nữa chứ?"

Sunny hơi rục rịch. Khi cậu nói chuyển, giọng nói lại bất ngờ là vô tư và thân thiện:

"A, không hẳn thứ tao cho rằng sẽ nghe được. Ừ thì, đừng để ý. Nhưng mà trước khi chúng ta vào công chuyện, tao hỏi mày một câu được chứ?"

Caster gầm gừ.

"Chắc rồi. Hỏi đi."

Đây là thứ mà đã khiến Sunny thắc mắc rất lâu rồi.

"Tại sao mày lại muốn giết Nephis? Có gì quan trọng đến mức mày thậm chí muốn mạo hiểm tính mạng?"

Tên Truyền Nhân nhìn cậu với ánh mắt không còn chút hài hước nào cả. Sau vài giây, hắn nói bằng giọng kì lạ.

"Đây không phải thứ mà những thứ rác rưởi như mày sẽ có thể hiểu được. Sống sót là thứ duy nhất thứ sinh vật như mày quan tâm. Nghĩa vụ. Trung thành. Danh dự. Những từ đó là thứ mà những kẻ như mày chả biết gì cả. Nên tao sẽ nói theo cách đơn giản mà thứ như mày cũng có thể hiểu được.

Hắn ta như muốn đâm xuyên cậu bằng ánh mắt mãnh liệt và nói, mỗi từ rơi ra như một cơn sạt lở:

"Bất Diệt Hỏa phải bị tiêu diệt."

Rồi, giọng nói vang lên với sự sâu đậm, không thể tránh thoát, Caster nói thêm:

"...Đó là ý chí của những Đế Giả."

Sunny nhìn hắn chăm chú một chút, thích thú với bầu không khí trang nghiêm của lời tuyên bố này.

Vài giây sau đó, với giọng điệu mơ hồ chân thành, cậu hỏi:

"Ờ...ai cơ?"

Caster trợn to mắt. Hắn nhìn Sunny với biểu hiện ngu ngốc, rồi lắc đầu, không thể tin nổi.

"Đợi chút...mày...mày thật sự không biết? Cô ta không nói gì với mày cả?"

Sunny gãi sau đầu.

"...Đương nhiên là cô ta có nói. Thật ra thì, tao biết chính xác mày đang nói gì. Tao đã nghe nói cả rồi. Thật sự thì không ai biết nhiều hơn về chủ đề này hơn tao đâu."

Tên Truyền Nhân nhìn cậu chăm chú vài giây, rồi đột nhiên bật cười thật to:

"Đồ tạp chủng đáng thương hại...mày thậm chí còn không biết mày phục vụ ai! Mày thậm chí còn không biết ai cai trị thế giới mày sống. Tại sao tao lại lãng phí hơi thở nói chuyện với thứ sâu bọ như mày chứ?"

Sunny hởi nghiêng đầu, rồi nói bằng giọng trách móc:

"Ây da. Đau đó."

Caster mỉm cười nham hiểm, rồi giơ kiếm lên.

"Đủ rồi! Tao không muốn nói năng gì với mày nữa, thằng ngu. Tao đã cho phép mày lẩn trốn trong bóng tối, chơi những trò đê tiện của mày, đủ lâu rồi. Tao chỉ cho phép mày sống vì không cần phải giết mày. Sao, mày nghĩ mày...mày! Có thể đánh bại tao? Mày nghĩ những cái chiêu trò nhỏ nhoi và những bí mật sẽ cho mày cơ hội chống lại một Truyền Nhân thực thụ? Xin lỗi phải khiến mày thất vọng, nhưng tao đã biết từ lâu rồi."

Sunny yên lặng một lúc rồi hỏi bằng giọng hờ hững:

"Ồ, vậy à? Nói nghe xem. Bí mật của tao là gì vậy?"

Tên Truyền Nhân nhếch mép:

"Mày che giấu sức mạnh và giả vờ yếu ớt. Mày đi quanh kể những câu chuyện nực cười, khiến mọi người cho rằng mày là thằng điên. Ban đầu, tao cũng tưởng mày bị mất trí rồi. Nhưng một khi tao bắt đầu để ý, thì quá rõ ràng. Luôn luôn đánh lạc hướng, những lời khoác lác nực cười mà không người đầu óc bình thường nào sẽ tin tưởng, cái vai diễn điên khùng...đó là Khiếm Khuyết của mày, phải không?"

Sunny căng thẳng, Caster mỉm cười thắng lợi và nói:

"...Mày bị ép phải nói dối cho dù không muốn. Mày thật sự cho rằng sẽ không ai nhìn ra? Mày thậm chí còn hối lộ thằng bạn idol của mày để cố đánh lạc hướng mọi người. Một cố gắng đáng thương hại. Mày thật sự cho rằng sẽ có ai tin sao?"

Sunny nhìn hắn chăm chú vài giây, rồi bùng nổ với một tràng cười.

"A, cứt thật. Mày bắt tao rồi! Đúng, mày nói đúng. Đó là Khiếm Khuyết của tao. Người bình thường nào mà lại đi quanh nói những lời nói dối tào lao đến vậy?!"

Rồi, cậu đâm Caster với ánh mắt đầy sát ý và nói:

"...Buồn là, có vẻ như tao ở thế bất lợi về chuyện này. Thật đáng tiếc là tao không hề biết về Khiếm Khuyết của mày, hử? Rằng tao cũng chưa đoán được nó từ lâu rồi."

Caster nhìn cậu, khóe miệng hắn hơi cong xuống. Trong ánh sáng của món Ký Ức lồng đèn, hắn trông đẹp trai và tự tin.

...Trưởng thành.

Có một bộ râu ngắn trên mặt hắn, và vài sợi tóc bạc trên mái tóc cao sang.

Đằng sau cái mặt nạ, Sunny mỉm cười:

"Buồn là tao không biết Kĩ Năng Phân Loại mạnh mẽ, tuyệt vời, phi thường của mày rút ngắn tuổi thọ mỗi lần mày dùng nó, và mày đảo ngược hiệu ứng trên cơ thể mày bằng một Ký Ức bùa hình đồng hồ cát. Ây, phải chi tao quan sát kĩ hơn! Tệ là tao đã không làm vậy."

Tên Truyền Nhân lườm cậu với biểu hiện hắc ám, gương mặt hắn chậm rãi chuyển biến tái nhợt. Sau một lúc, hắn lên tiếng:

"...Chả sao cả. Sau khi tao hoàn thành nghĩa vụ của mình và quay lại thế giới thực, sự Thức Tỉnh sẽ cho tao lấy lại những năm bị cướp mất. Còn mày, đồ chuột cống, sẽ ở lại nơi nguyền rủa này mãi mã..."

Trước khi hắn kịp nói xong, một cái phi tiêu tam giác nặng nề bay vào mặt hắn. Một chút phẫn nộ lóe lên trong mắt Caster, hắn dễ dàng đánh đi cây kunai...và biến thành một bóng mờ, lao về phía Sunny với tốc độ đáng kinh ngạc.

Vô hình trong mắt người, sợi dây của Gai Rình Mồi quấn quanh hai san hô nhô ra, bắt ngang cái rễ rộng ngay trước hắn. Và tên Truyền Nhân kiêu hãnh chuẩn bị...

Một ánh sáng xanh lá lóe lên không trung, và Sunny cảm thấy cổ tay mình giật lại phía sau, độ căng của sợi dây đột nhiên biến mất.

'Cứ...'

Một phần giây sau đó, Caster đã đến chỗ cậu.