Chương 342: Khủng Bố Đỏ Thắm
[Vật Dẫn Linh Hồn].
Thuộc Tính đó không có miêu tả, và Ma Pháp cũng không thông báo cậu nhận được nó. Nhìn chăm chú vào dòng kí tự vài giây nữa, Sunny liếc qua Hồn Hải màu trắng trống rỗng hiện tại và rời khỏi.
Cậu không có câu trả lời nào cho diễn biến bí ẩn này, nhưng trực giác cậu đang báo động không ngừng.
Cậu khá chắc là quá trình đau đớn và kì lạ mà đã bắt đầu sau khi cậu hấp thụ mảnh hồn cuối cùng kia đã bằng cách nào đó bị gián đoạn. Ánh sáng trắng mà đang tỏa ra khắp Hồn Hải có cảm giác không tự nhiên và sai trái, như là thứ gì đó đến từ bên ngoài chứ không phải tự nhiên. Thuộc Tính bí ẩn mới này khả năng cao là có liên quan đến sự can thiệp từ bên ngoài chứ không phải việc Bóng Tâm cậu bị bão hòa.
Thật ra, [Vật Dẫn Hồn Chứa] khả năng cao là sự hiện hữu của lực lượng gì đó mà đang tỏa ra để đè nén tâm của cậu. Theo cách đó, Thuộc Tính này tương tự với sự mê hoặc tâm trí của Kẻ Nuốt Hồn hơn là với Dệt Máu. Nó không phải thứ gì đó Sunny đã đạt được hay là chạm đến. Nó bị ép buộc vào cậu, vì lý do chưa rõ.
Nghiến răng, Sunny rục rịch và thay đổi cách nắm trên chuôi kiếm Mảnh Vỡ Đêm Khuya. Rồi, cậu triệu hồi Đá Bình Thường và ngay lập tức hủy nó đi. Cuối cùng, cậu ra lệnh cho cái bóng quấn quanh cơ thể mình, rồi chuyển qua lại thanh stiletto.
...Ít nhất thì Thuộc Tính mới này không có vẻ trực tiếp gây hại. Sunny vẫn đang điều khiển cơ thể và tâm trí, cũng như có thể dùng Ký Ức và Điều Khiển Bóng. Nó chỉ có vẻ như là ảnh hưởng bản thân Bóng Tâm, ngăn không cho nó...không cho nó đạt được thứ gì đó mà đã thất bại không kịp xảy ra.
Ít nhất là hiện tại. Nhưng sự an toàn đó sẽ kéo dài bao lâu?
Ngẩng đầu, Sunny nhìn chăm chú về phía đỉnh của Tòa Tháp Đỏ. Có gì đó không thể giải thích được đã diễn ra ở đây, nguyên nhân cho những sự kiện kì lạ này.
Tại sao cậu lại cố đoán trong khi mọi câu trả lời có lẽ đang chờ cậu ở phía trên kia?
Bên cạnh cậu, một mảng đá to lớn đã găm vào giữa những khúc rễ san hô vỡ. Nhiều mảnh vụn chồng chất lên nó theo dốc cao, tạo thành một lối đi vặn vẹo đến ánh mặt trời ở trên cao kia.
Càng leo lên cao, càng có nhiều ánh mặt trời vây quanh cậu. Cuối cùng, cả tòa tháp bị lấp đầy bởi sự tương phản của những luồng sáng và những cái bóng tăm tối, sâu lắng. Thế giới là trắng đen, như thể không màu sắc gì khác được phép tiến vào không gian trang nghiêm này.
Sau một lúc, Sunny đến gần cái mái vỡ của Tòa Tháp Đỏ.
Ở đó, một cái sảnh rộng lớn được che giấu trong hắc ám, cả sàn và mái đều đã tan nát, để ánh sáng chói lòa của mặt trời rơi xuống.
Thở dài nặng nề, Sunny đưa tay lên và kéo bản thân lên cái sảnh đó. Cậu bây giờ đang ở trên đỉnh của Tòa Tháp Đỏ.
Ở hang ổ của Khủng Bố của Vùng Đất Lãng Quên.
Ở trên đỉnh điểm tòa tháp cổ đại, có một căn phòng rộng lớn và xinh đẹp. Có vẻ như có một khoảng trống hình tròn to lớn ở trung tâm của nó, cho phép ánh mặt trời dễ dàng trôi vào kiến trúc khổng lồ vào giữa trưa.
Rồi, bằng cách nào đó, cái lỗ hỏng đó đã bị san hô mộc đầy. Và bây giờ nó đã biến mất.
Vì việc gì đó mà đã xảy ra trong trận chiến giữa Ngôi Sao Thay Đổi và Khủng Bố, sàn của căn phòng này đã nửa sụp đổ, mang theo đống san hô kia rơi xuống cùng nó. Trần nhà cũng hư tổn, mặc dù vẫn đỡ hơn.
Thông qua cái khe hở trên nóc Tòa Tháp, Sunny có thể nhìn thấy bầu trời trắng vô tận và quả cầu rực cháy là mặt trời nhân tạo.
Nhìn nó vài giây, cậu cúi ánh mắt và nhìn bản thân căn phòng.
Thứ đầu tiên mà cậu nhìn thấy là Nephis, người đang ngồi trên sàn, nhìn chằm chằm về phía xa.
Mặc dù trạng thái của cô không kinh khủng như cái đêm tồi tệ mà sinh vật sống dưới biển sâu kéo cô xuống làn sóng của biển nguyền rủa, cô trông không quá tốt.
Bộ Giáp Quân Đoàn Ánh Sao gần như đã tan tành, để lộ những vết bỏng và cắt nghiêm trọng trên khắp làn da trắng ngà. Nhưng cũng như lúc đó, những ngọn lửa trắng đang thẩm thấu qua chúng thay vì máu.
Những ngọn lửa kia có vẻ yếu ớt kì lạ, như thể chuẩn bị dập tắt. Chúng cũng không thể khôi phục da thịt nát bấy của cô. Vết thương có vẻ đang lành, nhưng rất chậm - khác xa sự khôi phục kì diệu mà Sunny đã chứng kiến rất nhiều lần trong quá khứ.
Sức mạnh phẫn nộ mà đã luôn cháy sâu bên trong linh hồn cô có vẻ như kiệt sức. Gần như...
Dõi theo ánh mắt của cô, Sunny rùng mình khi nhìn thấy con Khủng Bố.
Sinh vật mà đã tạo ra Vùng Đất Lãng Quên có lẽ đã từng nhìn giống nhân loại, nhưng bây giờ, nó giống một thứ ác mộng hoang tưởng.
Vì lý do gì đó, Sunny đã cho rằng sẽ nhìn thấy những đường nét quen thuộc của nữ thần không tên, người mà có bức tượng được xây theo hình ảnh cô gái mà đã bị biến thành vật chứa của mặt trời nhân tạo.
Thứ cậu nhìn thấy thay vì đó lại là một sinh vật khổng lồ, với cơ thể làm từ sự pha trộn biến thái của san hô đỏ và da thịt lộn xộn. Theo một cách, nó tương tự với đám golem san hô mà cậu đã chiến đấu ở dưới Tòa Tháp. Nó là một sự bắt chước vặn vẹo của một sinh vật sống, một thứ mà tỏa ra cảm giác khủng khiếp về điên khùng, sai trái, và lạc mất.
Thay vì gương một mặt con người, con Khủng Bố có hàng trăm gương mặt, tất cả đều nhăn nhó thành những biểu hiện đau đớn mù lòa và khổ cực. Miệng chúng mở to, như thể gắng gượng gào thét. Mắt chúng thì trống rỗng như những cái giếng tăm tối.
Ít nhất là hiện tại chúng là như vậy. Khi Khủng Bố còn sống, chúng chắc chắn là đã tỏa sáng thứ ánh sáng hủy diệt, chói lào.
...Và nó quả thật, không thể nhầm lẫn, là đã chết.
Và sinh vật đáng sợ kia đang nằm la liệt trên sàn, những cái chi không di chuyển, cơ thể nó gần như nứt làm đôi. Những mép của vết thương bị cháy và tan chảy, không thể nghi ngờ là để lại bởi cây kiếm bạc tỏa sáng của Ngôi Sao Thay Đổi.
'Làm...làm sao có thể?'
Choáng váng, Sunny nhìn chăm chú con Khủng Bố đã tiêu đời, không thể hiểu được thứ mắt cậu đang thấy.
Làm sao Neph có thể giết một con Khủng Bố Ngã? Cho dù cô ấy có mạnh mẽ đến mấy, thì Neph vẫn chỉ là người Ngủ. Ngay cả với sự cường hóa khổng lồ của Mảnh Vỡ Bình Minh, cô vẫn đáng lẽ không thể nào giết được môt thứ mạnh mẽ cỡ này.
Có gì đó rất sai.
'Không hợp lý chút nào cả.'
...Nhưng rồi nói lại, đây còn không phải lần đầu tiên Nephis giết một con Khủng Bố. Ngôi Sao Thay Đổi cũng đã giết một con ở Ác Mộng Đầu Tiên của cô, và nhờ đó mà nhận được cái tên đó. Dù vậy, vẫn có sự chênh lệch một trời một vực giữa việc một nhân loại ngủ say giết một con Khủng Bố Thức Tỉnh và một con Ngã.
Một việc là bất khả thi. Việc còn lại...còn lại là không thể nghĩ nổi.
Quay sang phía cô, Sunny chần chừ rồi nói bằng giọng không thể tin nổi:
"Cô...cô thật sự giết nó rồi."
Neph giật mình, như thể mới chỉ phát hiện sự hiện diện của cậu. Rồi, cô chậm rãi quay đầu và nhìn cậu với ánh mắt trống rỗng, thất lạc. Chỉ vài giây sau đó, một dấu vết cho thấy sự nhận ra hiện lên trong chúng.
Cô im lặng một lúc, rồi nói bằng giọng rỗng toang:
"...Sunny. Cậu đến rồi."