Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 349: Định Mệnh



Chương 349: Định Mệnh

Khi thứ gì đó trong ngực Sunny vỡ tan, pháp thuật ẩn giấu của Mảnh Vỡ Đêm Khuya, [Không Thể Phá Vỡ], được kích hoạt và mở ra một cơn lũ sức mạnh mà hỗ trợ cậu trong giờ phút tử chiến vô vọng, bất khuất này.

...Đương nhiên, Dệt Máu cũng được nó cường hóa, đẩy mạnh sức mạnh khôi phục của nó. Vòng lặp thánh thiện đã hoàn tất, vừa khiến cậu mạnh hơn và mang cậu rời khỏi ngưỡng cửa tử thần.

Kiếm của Ngôi Sao Thay Đổi cắt qua không khí, nhắm vào da thịt cậu...và bị ném sang một bên bởi một cú đẩy mạnh mẽ từ thanh tachi khắc khổ. Lần đầu tiên kể từ khởi đầu của trận chiến dã man này, Sunny không bị thụt lùi vì lực va chạm bạo lực tỏa ra trong xương mình.

Bây giờ, cậu đã đến được đỉnh điểm tối cao của sức mạnh tiềm tàng. Với tâm tràn đầy, bóng quấn quanh cơ thể, Bông Hoa Máu lấp những món Ký Ức với sự mạnh mẽ điên cuồng, vầ pháp thuật Không Thể Phá Vỡ của thanh kiếm kiên quyết cũng đang làm tương tự với cơ thể, Sunny mạnh mẽ hơn bao giờ hết trước khi trở thành một người Thức Tỉnh.

Bây giờ, cậu cuối cùng đã có thể ngang tay với Nephis...

Gần như.

Kinh ngạc là, phi thường là, vô lý là, cô ta vẫn khỏe hơn cậu.

'Làm sao?! Làm cách chết tiệt nào?!'

Sunny di chuyển và chiến đấu, máu thấm ra từ những vết thương tồi tệ. Mặc dù khoảng cách sức mạnh giữa cậu và Ngôi Sao Thay Đổi đã giảm đi đáng kể, nó vẫn ở đó, khiến cậu trượt chỉ một phần giây, đón đỡ và làm chệch đòn tấn công của cô chỉ trễ một tích tắc.

Cậu vẫn đang thua.

Trong lúc hai người họ điên cuồng chiến đấu, những tia lửa kim loại bay vào không trung từ điểm mà kiếm họ va vào nhau, ánh sáng của mặt trời nhân tạo trở nên mờ và bất ổn, và Tóa Tháp Đỏ tiếp tục sụp đổ.

Đến một lúc nào đó, một tảng đá cẩm thạch khổng lồ đâm vào cái ban công rộng lớn, khiến họ hứng chịu một cơn mưa vô số những mảnh vụn nhỏ bé, sắc bén. Một lưới những vết nứt xuất hiện trên mặt đá bên dưới chân họ, chậm rãi nới rộng trong lúc càng nhiều mảnh vụn rơi xuống.

Cả hai người họ đều bị làn sóng va chạm làm cho ngã xuống đất, nhưng ngay lập tức đứng dậy, lao về phía lẫn nhau với sự quyết tâm đầy sát ý hắc ám. Sunny né mũi kiếm bạc và đâm thanh tachi về phía trước, để lại một vết cắt sâu trên cánh tay Neph, cắt đứt cơ bắp cô. Cùng lúc đó, cô tiến lên một bước và đập đốc kiếm vào xương đòn gánh tan nát của cậu, khiến tâm trí Sunny nổ tung vì đau đớn.

Cậu nghe thấy ai đó hét lên, giọng nói kẻ kia khô khàn và đầy sự thống khổ khó tả, rồi cậu nhận ra sau đó là giọng thét dã thú đó là của bản thân cậu.

Nhanh chóng, tiếng hét đó biến thành gầm gừ.

Cậu vẫn chưa xong. Cậu từ chối bị đánh bại, từ chối bỏ cuộc...

Cậu vẫn có cơ hội chiến thắng.

...Vì thông qua tất cả thứ này, Sunny đã tiếp tục đẩy bản thân đến điểm làm chủ được bước đầu tiên của Khiêu Vũ Bóng.

Ngay trước khi có gì đó vỡ tan trong ngực cậu, và khiến Mảnh Vỡ Đêm Khuya mở ra giếng sâu năng lượng, cậu đã cảm giác được một sự khai sáng đang đến gần.

Nó đã ở đó, ngay biên giới tâm trí cậu. Nhưng cơ thể cậu lại không đủ mạnh, không đủ dẻo dai để hóa nó thành hiện thực.

Hoặc ít nhất là nó đã là như vậy trước khi cậu nhận được ân huệ từ [Không Thể Phá Vỡ].

Bây giờ, mọi thứ đã thay đổi. Sunny có cảm giác cậu sẽ có thể làm ra đột phá đó với sự giúp đỡ của pháp thuật mạnh mẽ này. Mỗi cú đánh, mỗi cú chặn, mỗi bước đi đều khiến cậu đến gần hơn việc có thể hoàn thành nền tảng của nghệ thuật chiến đấu khó nắm bắt kia, để mang lý tưởng của cậu thành hiện thực.

Hít một hơi đau đớn, đẩy đi một đòn tấn công hung tợn, chần chừ một tích tắc...và dời mắt khỏi Nephis.

Thay vì quan sát cơ thể và chuyển động của Nephis, cậu thay vào đó lại nhìn vào cái bóng của cô.

Cái bóng hơi nhúc nhích, hướng về phía đối diện của vòng ánh sáng của Cổng Dịch Chuyển. Bàn tay bóng của nó nâng lên, giơ lên một cây kiếm bóng. Cây kiếm bóng rơi xuống, muốn cắt kẻ địch bóng của mình.

Và đột nhiên, như thể một cánh cửa mở ra trong đầu óc.

Mọi thứ đột nhiên vào đúng chỗ. Mọi thứ liên kết. Thứ mà trước đây rời rạc và bị che mờ bây giờ trở nên rõ ràng và nguyên vẹn. Nó đã...

Hoàn thiện.

Trước khi thanh kiếm của Neph có thể chạm đến cậu, Sunny né nó với một động tác nhỏ và nâng lên Mảnh Vỡ Đêm Khuya.

Một giây sau đó, cậu tung ra một đòn tấn công y hệt, buộc cô phải rút lui.

'...Giống vậy?'

Ngôi Sao Thay Đổi đã lại tấn công, di chuyển với tộc độ và sự chuẩn xác mà gần như phi nhân loại. Sunny phản chiếu những động tác đó, và kiếm họ va chạm trong không khí, khiến một cơn mưa tia lửa bay xuống.

Phong cách của cậu hơi thay đổi, trở nên duyên dáng hơn. Trơn tru, trôi chảy. Chết chóc.

Cũng giống như của cô.

'Không, vậy là sai.'

Mục đích cả Khiêu Vũ Bóng không phải là phản chiếu mọi đống tác, để trở thành một bản sao. Nó là để hiểu được bản chất của phong cách của kẻ địch và dùng nó chống lại họ.

Sunny cau mày và hơi thay đổi cách nắm Mảnh Vỡ Đêm Khuya, rồi tấn công, hiện hữu tinh túy của kĩ thuật của Ngôi Sao Thay Đổi vào cơ thể bản thân. Đột nhiên, cậu có thể nhìn thấy chủ ý của cô với nhiều thấu hiểu hơn, hiểu được những quy luật trong những bước đi của cô rõ hơn.

Cậu đã có thể thực hiện mọi động tác mà cô làm ra, nhưng cả những động tác mà cô chưa dùng đến. Dù sao thì, cậu không phải phản chiếu, mà là một cái bóng. Cậu không lặp lại động tác của Ngôi Sao Thay Đổi; thay vì đó, cậu đang lặp lại bản thân Ngôi Sao Thay Đổi.

Trái tim của kĩ thuật chiến đấu của cô.

Neph mở to mắt khi cô cảm giác được sự thay đổi bất chợt trong phong cách của cậu. Khi họ lại chạm trán, Sunny có vẻ như có thể lặp lại mọi động tác của cô, ném dòng chảy chiến đấu thành một sự hỗn loạn bạo lực. Những chuyển động của cậu sắc bén hơn, nhanh hơn, và đầy chủ đích ý nghĩa hơn.

Những đòn tấn công của cô chậm lại vài giây, rồi trở nên bạo lực và hung tợn hơn nữa.

Chỉ là bây giờ, chúng có vẻ kém đo đắn, kém...điều khiển.

Như thể cô đã mất đi sự nắm bắt hoàn toàn nhịp điệu của trận chiến và đang bù đắp lại nhờ vào sức mạnh thuần túy.

Sunny cho rằng lợi thế nhỏ mà cậu đã đạt được sẽ không kéo dài quá lâu. Nephis quá thông minh và quá tài năng để cho phép sự thiếu hiểu biết này kéo dài. Nhanh thôi, cô sẽ có thể nhìn xuyên những nguyên tắc dẫn dắt của phong cách mới thành lập này của cậu và điều chỉnh để chống cự nó.

Khi đó thì ngay cả cậu cũng không thể đoán nổi chuyện gì sẽ xảy ra.

Đó là tại sao, bất chấp phán đoán tốt nhất, Sunny nghiến răng và đẩy mạnh những đòn tấn công, hi sinh chút phòng ngự còn sót lại trong quá trình đó.

Phải kết thúc nhanh.

...Ban đầu, cậu đã có thể nhìn thấy ý định của Neph với sự thấu hiểu ở mức độ đáng kể, cho phép cậu phản ứng với những đòn tấn công hơi trước khi cô bắt đầu di chuyển. Khi có thể, cậu phản chiếu đòn tấn công của cô để khiếp dòng chảy trận đấu trở nên hỗn loạn. Đòn tấn công của bản thân có một tí xíu trì hoãn, chậm lại so với kẻ địch chỉ một tích tắc.

Rồi, chúng xảy ra cùng lúc.

Và rồi, kì diệu là, những đòn tấn công bắt đầu đến trước cả của Ngôi Sao Thay Đổi, kể cả nếu như sự khác biệt đó là gần như không thể phát hiện.

Sunny chỉ cần nhiêu đó.

Trong sự cao trào tồi tệ của trận đấu tàn nhẫn, máu rơi xuống mặt đá rạn nứt của ban công Cổng Dịch Chuyển như một cơn mưa đỏ thắm.

Cậu lao về phía trước, quay người sang một bên để thanh trường kiếm bạc trượt ngực mình và đâm vào bắp tay thay vào đó. Trong lúc một làn sóng đau điếng tràn vào tâm trí cậu, Sunny bắt lấy tay Neph bằng tay mình.

Và rồi, vặn nó, mang nắm đấm cậu đến cùi chỏ cô, khiến nó vỡ tan.

Trong lúc những mảnh xương đẫm máu xé xuyên da cô, Nephis hét lên khủng khiếp và làm một động tác ngượng nghịu, cố đập vào đầu cậu với thân kiếm. Nhưng vì nó chỉ được cầm bằng một tay, lực lượng và tốc độ của cú đánh đó không đáng gờm bằng những đòn tấn công trước đây.

Lặn xuống dưới lưỡi kiếm bạc, Sunny ngã xuống một đầu gối...

Và đẩy Mảnh Vỡ Đêm Khuya về phía trước thành một cú chém ngang, nó cắt qua bụng Neph và thoát ra trong một dòng lũ máu phía sau lưng cô.

Bị kéo bởi quan tính của đòn tấn công của cô, Neph bước về phía trước và đột nhiên dừng lại. Trong lúc thanh kiếm trượt khỏi tay cô và rơi loảng xoảng trên mặt đá lạnh lẽo, cô hơi lung lay.

Và rồi nặng nề ngã xuống đất.

Ánh sáng dưới làn da cô chậm rãi tiêu tan.

Đưa lưng về phía cô, Sunny nhìn chăm chú vào sự hắc ám. Sau vài giây, cậu nhắm mắt và thở dài.

'...Kết thúc.'

Một hai giây sau đó, cậu đứng dậy, quay người, và đi về phía dáng người tàn tạ của cô gái trẻ, người mà vẫn đang cố vươn tay về phía kiếm, máu tràn ra từ miệng cô.

Trong lúc cái bóng của Sunny ngã lên Nephis, cô nghiến răng và phun ra:

"Vẫn...vẫn chưa xong...tôi vẫn có thể...tôi có thể..."

Tàn nhẫn ném đi thanh trường kiếm bạc với mũi giầy, Sunny nhìn cô từ phía trên và nói bằng giọng mệt mỏi, bơ phờ:

"Cô không thể. Kết thúc rồi, Neph."

Rồi, cậu quay đi, nhìn về phía bệ của Cổng Dịch Chuyển. Gương mặt cậu bị bóng tối che đi.

"Cô xong rồi."

Cậu đã chiến thắng.

Nhìn vào cánh Cổng Dịch Chuyển tỏa sáng, Sunny nếm lấy cái từ đó.

Tại sao nó đắng đến vậy? Tại sao nó đau đớn đến vậy?

Tại sao nó không ngọt ngào và sung sướng?

U ám nhăn mặt, cậu liếc sang Nephis, rồi dời đi.

Cậu có thể nói gì mà có bất kỳ ý nghĩa? Một trong hai người họ sẽ thoát khỏi địa ngục này, còn người kia thì sẽ ở lại. Một người chiến thắng, người còn lại bị đánh bại.

Một người sẽ sống, người còn lại sẽ chết.

Bất cứ từ ngữ gì đều sẽ là trống rỗng...

Nhưng không đủ trống rỗng để diễn tả cảm giác rỗng tuếch trong tim cậu.

Chân cậu run rẩy trong lúc bước ra bước đầu tiên về Cổng Dịch Chuyển.

'...Đến địa ngục đi!'

Tại sao tim cậu phải cảm thấy nặng nề?! Tại sao cậu không ăn mừng?!

Cậu xứng đáng được cứu. Cậu đã chật vật và chịu đựng để đến được bước này, đủ loại kinh dị mà đã bẻ gãy và tiêu diệt bất cứ ai khác. Cậu đổ máu và chiến đấu, cào cấu đường đến nơi này, không bao giờ cho phép bản thân nghỉ ngỏi hoặc là ngừng tiến bộ. Cậu - cậu! - là kẻ mạnh nhất.

Cậu là kẻ cuối cùng còn đứng!

Không phải vô số Sinh Vật Ác Mộng của Vùng Đất Lãng Quên. Không phải Harus, tên lưng gù chết tiệt. Không phải Gunlaug, Lãnh Chúa Tươi Sáng hùng mạnh. Không phải Caster, kẻ mạnh mẽ nhất kể cả trong số những Truyền Nhân khác.

Thậm chí không phải là Ngôi Sao Thay Đổi, người con gái cuối cùng của gia tốc Bất Diệt Hỏa huyền thoại.

Không, là cậu. Một thằng nhóc bụi đời từ ngoại ô, không có nơi có thể gọi là của mình, một kẻ mà không ai trông chờ có thể sống sót, chứ đừng nói đến việc phát triển mạnh mẽ trong sự ôm ấp tàn nhẫn của Ma Pháp Ác Mộng. Kẻ mà ai cũng xem là dưới mình, một tên vô danh không quan trọng mà không có cơ hội có thể trở thành thứ gì khác.

Ừ thì...cậu đã cho tất cả bọn chúng thấy, không phải sao?

Nghiến răng trong giân dữ, Sunny lại bước thêm bước nữa.

'Đến địa ngục đi!'

...Đằng sau cậu, Nephis cuối cùng đã buông bỏ những nỗ lực vô vọng để chạm đến thanh kiếm. Khi Sunny bước đi, cô chậm rãi bò vài bước, rồi gian nan đẩy bản thân và ngồi dậy, tựa vào một tảng đá. Ánh sáng của Cổng Dịch Chuyển phản chiếu trong mắt cô trong lúc cô nhìn theo cậu bước đi, gập người, như thể không thể di chuyển nữa.

Bước qua một khe nứt rộng trên đá mà đang chậm rãi đến gần vòng tròn kí tự lấp lánh, Sunny đến cái vòng sắt.

Bây giờ, chỉ một bước chân tách cậu khỏi tự do.

...Nhưng thay vì làm ra bước đó, cậu đột nhiên hóa đá, nhìn về phía xa với gương mặt nghiệt ngã.

Một giây trôi qua, rồi một giây nữa. Tòa Tháp Đỏ lại rung chuyển, khiến càng nhiều đá rơi xuống.

Trong lúc ánh sáng mặt trời nhân tạo trở nên yếu ớt đến mức không thể nhìn thấy, Sunny hơi lung lay, rồi quay người lại và đi ngược về phía Nephis.

Ngừng lại trên cô, cậu ngưng một giây, rồi quỳ xuống, để hai người đối mặt nhau.

Nhìn thẳng vào mắt Neph, Sunny nâng lên hai tay và vỗ vài lần.

Cuối cùng, cậu nói bằng một giọng phẫn nộ, tồi tệ:

"Chúc mừng. Cô suýt chút nữa đã gạt được tôi..."