Chương 355: Quay Lại Thực Tế
Trên một trong những tầng dưới lòng đất của trung tâm y tế của Học Viện, trong một căn phòng nhỏ mà lấp đầy những buồng giấc mơ hình chữ nhật, to đùng và đủ loại dụng cụ y tế khác, một cô gái tinh xảo với mái tóc vàng nhạt đang ngủ bên dưới cái nắp thủy tinh trong suốt, gương mặt cô bị vây quanh bởi những là hơi nước lạnh lẽo.
Đột nhiên, một loạt những ánh sáng thắp sáng trên bề mặt của buồng ngủ, và những thứ máy móc y tế trong phòng như sống dậy, tạo ra đủ loại âm thanh.
Vài giây sau đó, ô gái mở ra đôi mắt xanh dương ấn tượng của mình và hét lên.
...Ở tầng trên cùng của một trung tâm điều dưỡng tư nhân tại trung tâm thành phố, trong một căn phòng rộng rãi với những cửa sổ cao và nội thất sang trọng, một cái buồng ngủ hiện đại nhất yên lặng đứng đó, tắm rửa trong ánh sáng mặt trời. Cái buồng ngủ của hắn được bao quanh bởi hoa tươi, và luôn có ai ở đó để trông chừng.
Trong ba năm qua, những đóa hoa và những y tá đến và đi, nhưng chàng trai trẻ thì vẫn như vậy. Không có gì thay đổi.
Đột nhiên, y tá mở to mắt.
Một giây sau đó, cái buồng ngủ tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Cái nắp của nó nhanh chóng trượt ra một bên và ẩn giấu vào một cái khe chứa được đặc chế.
Dáng người bên trong chậm rãi vươn lên không trung, như thể bị kéo bởi một lực lượng vô hình. Chàng trai trẻ tuổi xinh đẹp kia...đang lơ lửng.
Y tá đứng bất động trong vài giây, choáng váng. Rồi, cô vội vã chạy về phía bảng điều khiển trên bức tường và nhấn nút gọi người.
...Trong một căn hộ nhỏ ở một khu vực kém cao quý hơn của thành phố, trong một căn phòng bé tí, một cô gái trẻ tuổi dáng người cao đang nằm trong một cái buồng mà chỉ đang cố cầm cự. Thứ này có lẽ là đại diện cuối cùng của mẫu của nó, đã bị ra khỏi sản xuất từ khá lâu rồi. Dù vậy, nó vẫn có vẻ là thứ sang trọng nhất trong căn hộ này, hơn xa những thứ khác.
Cánh cửa phòng mở ra, để âm thanh của tin tức trên truyền hình len vào. Một giọng nói dễ chịu và tự tin đang nói:
"...một lượng người Thức Tỉnh bất thường! Thưa các khán giả, chúng tôi...chúng tôi hiện đang nhận được báo cáo từ những phóng viên, và sẽ sớm có thể cập nhật sự kiện này. Những đại diện của những đại Gia Tộc Truyền Thửa, thì đang..."
Đột nhiên, âm thanh của tin tức bị cắt đi, thay thế bởi sự yêng lặng vô vọng, nặng nề.
Nhanh chóng, âm thanh tiếng bước chân e dè có thể nghe được đang lại gần căn phòng của cái buồng ngủ kia.
Chỉ một giây sau đó, thì một nắm đấm đập vào lớp kính cường lực từ bên trong cỗ máy, khiến một lưới những vết nứt lan tỏa ra.
...Quay trở lại Học Viện, trong một căn phòng y hệt căn đầu tiên, ánh sáng đột nhiên lấp lóe và rồi tắt đi. Bây giờ căn phòng hoàn toàn bị phủ bởi hắc ám.
Có thứ gì đó đâm sầm xuống đất với âm thanh ầm ĩ, và rồi, một giọng nói nhân loại đau đớn rít lên
"Chệt tiệt thật!''
Một giây sau đó, ánh sáng trở lại, để lộ một dáng người thanh niên gầy gò, với làn da tái nhợt và mái tóc đen đang đứng cạnh bảng điều khiển y tế bị lật đổ.
Trên mặt cậu là một biểu hiện mơ hồ, mất phương hướng.
Cái nắp của buồng ngủ vẫn còn đóng.
Nhưng mà, nó đã trống rỗng.
...Và cách đó vài trăm mét, ẩn giấu sâu hơn nữa trong lòng đất, có một căn phòng khác nữa.
Căn này thì hơi sáng hơn, và được bảo vệ kĩ càng hơn hẳn những căn phòng khác.
Trong đó là một buồng ngủ đơn giản.
Bên dưới cái nắp trong suốt, một cô gái trẻ với làn da trắng ngà và mái tóc dài màu bạc vẫn đang ngủ, không bị thứ gì ảnh hưởng cả.
Bất chấp sự ồn ào càng lúc càng tăng lên ở bên ngoài, bên trong căn phòng tĩnh lặng này, thì lại yên bình và im lặng.
Không có gì thay đổi.
Cái buồng không phát ra ánh sáng rực rỡ, những dụng cụ y tế vẫn giữ im lặng.
Bị cầm tù trong cái quan tài thủy tinh là buồng ngủ, cô gái trẻ tiếp tục mơ, như thể bị nguyền rủa phải ở trong ác mộng của cô mãi mãi.
Sunny nhìn quanh căn phòng nhỏ, chậm rãi nhận ra bản thân đang ở đâu.
...Học Viện. Cậu đã quay lại Học Viện.
Cậu đã quay lại thế giới thực.
Cậu nhìn quanh, để ý những dụng cụ y tế và cái buồng ngủ, tất cả đều đang phát ra đủ loại ánh sáng báo động. Cái buồng thì vẫn còn đống.
'Làm thế quái nào mà mình ở ngoài rồi?'
Nói đến thì...
Nhìn xuống, Sunny nhận ra bản thân đang trần chuồng. Để tránh những tình huống ngượng nghịu, cậu triệu hồi Vải Liệm Múa Rối.
Khi bộ giáp tự dệt những sợi chỉ đen và bao phủ da cậu, cậu cảm thấy tốt hơn nhiều.
Nhưng mà, cậu đã phải buộc bản thân không triệu hồi luôn cả Mảnh Vỡ Đêm Khuya. Bản năng cậu gào thét, yêu cầu cậu trang bị vũ khí trong một môi trường xa lạ.
Nhưng đây là thế giới thực. Cậu phải điều chỉnh hành vi của mình.
Quyết định mặc quần áo hóa ra là đúng đắn. Chỉ vài giây sau khi cậu làm ra quyết định đó, cánh cửa phòng mở ra, và một người phụ nữ bận áo choàng trắng vội vã bước vào.
Nhìn thấy Sunny, cô đứng hình. Mắt cô trợn to vì kinh hãi, và cô giơ tay lên để che miệng, như thể đè nén một tiếng thét.
'Cô ta bị sao vậy?'
Sunny cau mày, chớp mắt vài lần, rồi nhìn về hình phản chiếu của bản thân trên một trong những cỗ máy.
'...Ồ.'
Vì cả người Ngủ và người Thức Tỉnh đều chỉ đi đến thế giới Mộng Ảo bằng tinh thần, cơ thể thật của cậu thì nguyên vẹn và tinh khôi, thậm chí không có lấy một vết sẹo.
Nhưng mà, Vải Liệm Múa Rối thì không như vậy.
Bộ giáp tơ thì rách nát và bẩn thỉu, nhìn như giẻ rách. Hơn nữa, nó còn đẫm máu đến mức khó có thể đoán được máu vải từng là xám.
Nhìn vị bác sĩ kia trong xấu hổ, Sunny nặn ra một nụ cười và nói bằng giọng nói khàn khàn của người mà đã không nói chuyện trong hơn một năm:
"Ờ...xin chào? Liệu tôi có thể có vài món quần áo sạch?"
Người phụ nữ kia nhìn cậu chăm chú vài giây, rồi nói bằng giọng run rẩy:
"Người Ng...Thức Tỉnh Sunless? Ngài, ngài đã tỉnh dậy rồi?''
'Ngài...cô ta vừa gọi mình là ngài?'
Sunny nhếch mép.
"Tôi thật sự hi vọng vậy. Dù gì thì tôi đã ngủ cả năm và hai tuần rồi."
Người bác sĩ cuối cùng có vẻ thả lõng và nhìn cậu với biểu hiện vui vẻ, nhẹ nhõm trong mắt.
Vài giây sau đó, cô hơi mỉm cười và nói, giọng nói tràn đầy sự ngưỡng mộ chân thành:
"Chào mừng trở lại thế giới thực, thưa ngài!"