Chương 359: Rắn Linh Hồn
Sunny nhìn chăm chú kí tự một lúc, rồi hơi nghiêng đầu.
'Một cái Bóng...'
Một phần thưởng bất ngờ.
Thường thì, một Di Vật Truyền Thừa là ở dạng Ký Ức, hoặc rất hiếm thấy là Tiếng Vang. Có lẽ có những loại Di Vật khác ngoài kia, nhưng cậu chưa từng nghe nói đến.
Nhưng mà đó cũng không có nhiều ý nghĩa cho lắm. Đến hiện tại, Sunny đã khá chắc là có rất nhiều thứ mà bản thân cậu, cũng như những người bình thường khác, chưa từng nghe nói đến. Những người Thức Tỉnh có rất nhiều bí mật.
Sao cũng được, nhận được một cái Bóng là một bất ngờ dễ chịu.
Ngước lên, cậu nhìn thấy những kí tự mới đang xuất hiện từ hư vô:
Bóng: [Thánh Cẩm Thạch],[Rắn Linh Hồn].
Sunny chần chừ vài giây, rồi lén lút nhìn quanh. Căn phòng nhỏ trống rỗng và yên lặng.
Cảm thấy hơi ngu ngốc, Sunny lắc đầu và triệu hồi cái Bóng mới để nhìn kỹ nó.
Một cơn gió nhẹ thổi qua tóc cậu, và trong giây kế tiếp...
Không có gì cả.
'Hử?'
Sunny cau mày và nhìn quanh căn phòng, rồi gãi gãi sau đầu.
'Cái quái gì? Con rắn chết tiệt kia đâu rồi?'
Cậu đã hi vọng sẽ nhìn thấy một con rắn khổng lồ được làm từ những cái bóng xuất hiện trước mắt cậu, với những thứ vảy đen dày như tấm giáp và một cái miệng đủ rộng để nuốt chửng kẻ địch. Hoặc tối thiểu cũng phải là một con rắn kích cỡ trung bình!
Nhưng không có gì cả.
Cậu thậm chí còn kiểm tra thử xem có cái bóng mới nào tham gia hai kẻ giúp đỡ vô giá của mình hay không, nhưng không có. Cả hai tên kia đang nằm trên sàn, một kẻ có vẻ thỏa mãn, kẻ còn lại thì buồn chán và lúc nào cũng có vẻ trong tâm trạng không tốt.
'Kì lạ...'
Cậu giơ tay lên và chùi mắt, rồi đông cứng vào giây cuối cùng.
"Cái gì đó?"
Có gì đó tối tăm trên da cổ tay cậu, hơi lộ ra khỏi từ bên dưới ống tay áo.
Theo trực giác, Sunny vội vã đứng dậy và cởi bỏ phần trên của bộ quần áo thể dục mà nhân viên của bệnh viện đã đưa cậu. Cởi trần đến eo, cậu nhìn bản thân trong mắt của cái bóng.
'...Hử?!'
Trên làn da tái nhợt của cậu, một hình ảnh tinh xảo của một con rắn đen được xăm lên, chi tiết đến mức trông nó như đang sống vậy, cái đuôi của nó hơi ở trên tay phải cậu, cái đầu thì chỉ hơi trên tay trái.
"...Cái gì? Mình có...hình xăm?"
Trong bóng tối của căn phòng nhỏ, con rắn gần như có vẻ là đang di chuyển dưới da cậu, hai cái răng nang cong đe dọa phá vỡ bề mặt da. Nó trông ấn tượng, xinh đẹp, và khiến người ta bất an.
Đương nhiên, Sunny nhận ra con rắn ngay tức thì. Cả người nô lệ đền thờ không tên lẫn mẹ hắn đều có hình ảnh rất tương tự trên da họ.
Đó là dấu ấn của Thần Bóng Tối.
Nhưng tại sao cái Bóng mới của cậu lại biến thành hình xăm?
Bối rối, Sunny lắng nghe cơ thể và linh hồn mình, cố cảm giác có gì đó thay đổi hay không.
Và không lâu sau đó, cậu quả thật phát hiện một khác biệt nhỏ.
Dòng chảy bóng tinh trong cơ thể cậu đã thay đổi. Nếu trước đây nó tuần hoàn tự nhiên, bây giờ, nó có vẻ chảy theo sự uốn lượn của con rắn, di chuyển nhanh hơn và có chủ đích hơn, như thể bị cơ thể con rắn điều động.
'Rắn Linh Hồn...thứ đó cải thiện khả năng điều khiển tinh túy bóng tối của mình?'
Để thí nghiệm, Sunny đổ tinh túy vào chi và làm vài động tác chuyển động của Khiêu Vũ Bóng. Sau đó, cậu nhảy từ một cái bóng này đến cái bóng khác vài lần, dùng thêm tinh túy.
Cậu cảm thấy sự khác biệt ngay tức thì. Cậu không chỉ có thể điều khiển tinh túy tốt hơn, mà nó còn có vẻ được hấp thụ ở tốc độ hơi giảm đi, và hồi phục ở tốc độ hơi nhanh hơn.
Rắn Linh Hồn như là một đường dẫn cho nó, tồn tại ở cả tầng vật chất lẫn tinh thần. Vì vậy, nó được liên kết với cả tâm lẫn cơ thể cậu, tạo ra một cầu nối kì lạ mà cho phép Sunny dùng bóng tinh hiệu quả hơn.
'Thứ này...là một cái Bóng rất hữu dụng.'
Nhưng nói vậy là quá khiêm nhường, Sunny đã hiểu được sự quan trọng và cần thiết của khả năng quản lý tinh túy đối với một người Thức Tỉnh - bất cứ thứ dụng cụ gì có thể tăng cường khía cạnh đó của sức mạnh họ quả thật là vô giá.
Và cậu lại nhận được một thứ tuyệt vời đó, gần như miễn phí.
Cậu khá chắc là Rắn sẽ chỉ trở nên mạnh mẽ hơn nữa trong tương lai, đương nhiên là với điều kiện cậu cho nó ăn no đủ.
...Nhưng làm sao cậu có thể cho hình xăm ăn Ký Ức?
Bối rối, Sunny suy nghĩ một lúc, rồi lại tập trung vào những kí tự.
Bóng: [Rắn Linh Hồn].
Cấp bậc Bóng: Ngủ Say.
Lớp Bóng: Quái Vật.
Thuộc Tính Bóng: [Bóng Dẫn Đường],[Vũ Khí Linh Hồn]
Mô tả Bóng: [Khi hồi kết đến, Bóng Tối là vị thần cuối cùng bị tiêu diệt. Nhiều kẻ đã thù hận ông ta vì đã tạo ra cái chết, nhưng đến cuối cùng, cái chết đã ôm lấy tất cả.]
Để ý đến chi tiết thú vị về mối liên hệ giữa Thần Bóng Tối và cái chết, Sunny hơi cúi ánh mắt xuống.
Nhưng mà, dòng kí tự cuối cùng, thứ mà cậu đã quen để ý đến nhất với Thánh, lại thiếu mất. Không có gì cho thấy cần bao nhiêu mảnh bóng để Rắn có thể tiến hóa.
Sunny cau mày.
Nghĩ lại thì...
Cái Bóng kì lạ rõ ràng là có liên quan đến linh hồn cậu. Có lẽ không phải trùng hợp mà nó là một quái vật - dù sao thì bản thân Sunny là quái vật. Nên, có lẽ, Rắn sẽ không tiến hóa Lớp của nó như là Thánh đã làm, bằng cách hấp thụ hồn tâm của một Sinh Vật Ác Mộng thích hợp. Khả năng cao là nó sẽ phát triển cùng với bản thân Sunny.
Nhưng tại sao nó chỉ là Cấp Bậc Ngủ Say, trong khi Sunny đã trở thành Thức Tỉnh?
'Hử...'
Có lẽ...có lẽ cấp bậc của nó không có quan hệ với linh hồn Sunny, mà là với sự hiểu biết về Khiêu Vũ Bóng? Hiện tại, cậu đã làm chủ được bước đầu tiên trong bảy của nghệ thuật chiến đấu, và Rắn thuộc về Cấp Bậc thứ nhất trong bảy. Liệu nó sẽ tiến hóa đến Cấp Bậc cao hơn nếu cậu làm chủ những bước tiếp theo?
Đầy những suy nghĩ, Sunny thở dài và chuyển sự chú ý sang Thuộc Tính của Bóng.
[Bóng Dẫn Đường] Mô tả Thuộc Tính: "Rắn Linh Hồn sẽ dẫn dắt tinh túy bóng tối trôi chảy trong cơ thể bạn.''
[Vũ Khí Linh Hồn] Mô tả Thuộc Tính: "Rắn Linh Hồn có thể biến thành dạng một món vũ khí."
'Dạng vũ khí..đợi chút, sao cơ?'
Sunny chớp mắt vài lần, rồi nhìn chăm chú cổ tay trái của mình, nơi mà đầu con rắn được vẽ bên dưới da cậu. Vảy của nó tinh xảo đến mức gần như có vẻ sinh vật này đang di chuyển.
Bây giờ...nó thật sự đang di chuyển.
Theo mệnh lệnh trong đầu của Sunny, Rắn Linh Hồn trườn lên tay cậu, và thoát khỏi nó, biến thành một lưỡi kiếm đen. Trong lúc cơ thể uốn lượn của nó di chuyển qua cơ thể cậu, thanh kiếm trở nên dài hơn, đến khi một cái chuôi kiếm được quấn trong da đen thoải mái nằm trong nắm tay cậu.
Hình xăm đã biến mất.
Sunny thấy mình đang nắm giữ một thanh trường kiếm không bóng loáng. Nó là một thanh odachi đe dọa, đáng gờm, ấn tượng.
Kể cả chuôi kiếm, thanh odachi dài ngang bằng chiều cao của cậu. Nó nhẹ đến ngạc nhiên cho chiều dài đó, nhưng đủ nặng để gây ra những vết thương thật sự khủng khiếp.
Gần như vô hình trên thép tăm tối, một hình ảnh con rắn cuộn mình giống thật được khắc vào lưỡi kiếm.
Cậu đo lường thanh trường kiếm trong tay một lúc, rồi mỉm cười nham hiểm.
'...Quả thật, đây là một món vũ khí xứng đáng một cái bóng.'
Nhưng nó vẫn còn yếu. Nếu nó là Ký Ức, thì nó sẽ chỉ là một món Ngủ Say đẳng cấp hai. Sunny sẽ phải bỏ ra chút côn sức để khiến thanh odachi tăm tối này thật sự đáng sợ.
Thở dài, cậu ra lệnh cho Rắn quay lại cơ thể cậu, và biến mất hoàn toàn. Vài giây sau đó, làn da cậu lại sạch sẽ và trống trơn.
'Hôm nay đúng là bội thu.'
Sunny nhìn chăm chú bóng tối vài phút, rồi thở dài nặng nề.
Đến lúc làm việc mà cậu đã e ngại kể từ khi mới quay trở lại thế giới thực.
Không thể trì hoãn thêm nữa.