Chương 362: Mời Ăn Sáng
Những đợt kiểm tra ban đầu, cuộc phỏng vấn với chuyên gia của chính phủ, cuộc đối thoại buồn bã với Cassie, và những tiếng đồng hồ Sunny dùng để suy ngẫm về quá khứ, hiện tại và tương lai đã gần hết cả ngày. Một bình minh mới đã để tắm rửa thế giới với ánh sàng dịu dàng, Sunny biết được vì một bức tường của căn phòng dưới lòng đất đã được làm thành một cái cửa sổ giả, với khung cảnh của những công viên của Học Viện được chiếu đến từ một cái máy ảnh ở phía xa.
Cậu đang có chút mệt mỏi về tinh thần, nhưng không hề buồn ngủ, ít nhất là chưa. Thật sự, thể chất của một người Thức Tỉnh là bền bỉ hơn nhiều một người bình thường.
Vẫn còn vài thứ cậu cần phải làm. Ví dụ là trong sự lộn xộn của hai mươi bốn giờ vừa qua, cậu đã không có cơ hội để nhìn kỹ những Ký Ức của mình...
Sunny đang định triệu hồi kí tự khi mà, đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Cậu giật mình.
'...Cái gì? Ai được chứ?'
Trong một lúc, hình ảnh Effie và Kai hiện ra trong đầu cậu, nhưng cậu bỏ qua ý nghĩ đó. Hai người họ chắc chắn đang bận rộn sau khi Thức Tỉnh, cũng như cậu. Khả năng cao là còn bận hơn nhiều vì họ chắc có bạn bè và gia đình để lo lắng nữa. Cùng với việc họ ở nơi khác, đến Học Viện chỉ để ghé thăm cậu là một trường hợp khả năng không cao.
Chắc chắn là không sớm như thế này.
Giấu một cái bóng trên người để nhìn như người thường, Sunny đi về phía cửa và mở nó ra.
Đứng đó là một người nữ tuổi cuối hai mươi, ấn tượng và tự tin.
Ngay tức thì, có vẻ như là nhiệt độ của căn phòng giảm đi vài độ.
Cô có mái tóc ngắn, đen tuyền, và đôi mắt xanh dương băng giá. Làn da không tì vết trơn nhẵn, mềm mỏng và trắng như tuyết. Người phụ nữ mặc một bộ đồng phục xanh dương đậm với những cầu vai bạc và đôi giầy da đen. Bộ áo khoác của đồng phục thoải mái tháo nút, để lộ một cái áo ba lỗ mà đang căng trên bộ...
'Chết tiệt!'
"...Cậu nhìn gì vậy, Thức Tỉnh Giả Sunless?"
Sunny mở to mắt và ngước lên.
''Bậc Thầy Jet! Tôi chỉ là...ờ...chiêm ngưỡng khiếu thẩm mỹ của cô."
Quả thật, là Người Gặt Hồn (D/G: trước dịch là Tử Thần) Jet - Vượt Bậc Giả làm việc cho chính phủ mà đã chào mừng cậu trở lại thế giới thực sau Ác Mộng Đầu Tiên.
Sunny đã đôi lúc nghĩ về người phụ nữ xinh đẹp này trong chuyến đi ở thế giới Mộng Ảo. Không chỉ vì ba lời khuyên mà Bậc Thầy Jet đã cho cậu đã cứu mạng cậu nhiều lần, mà còn vì cô ta cũng đến từ ngoại ô, giống cậu.
Biết được có người xui xẻo như vậy mà đã có thể không chỉ sống sót, mà thậm chí còn phát triển mạnh mẽ ở thực tại tàn nhẫn của Ma Pháp Ác Mộng đã cho cậu nhiên liệu để cháy lên sự quyết tâm, cũng như cho cậu một quan điểm rất cần thiết.
...Nhưng cô ta làm gì ở đây?
Sunny quan sát Bậc Thầy Jet, đột nhiên tràn đầy nghi ngờ.
Cô ta trông y hệt một năm trước đó, khác biệt duy nhất là bộ đồng phục nhăn nheo hơn, và mắt cô lúc này hơi thâm quầng.
Trong lúc cậu nhìn, cô nhếch mép cười.
"Khiếu thẩm mỹ? Ôi, cảm ơn! Nếu cậu muốn, tôi có thể giới thiệu thợ may của tôi cho cậu. Nhưng mà cậu sẽ phải kí vài hợp đồng dầy cộm để nhận một bộ đồ thoải mái như này."
Sunny nặn ra một nụ cười.
"À, tôi hiểu. Tôi e rằng những thợ may đó hơi ngoài túi tiền của tôi. Nhưng cảm ơn vì lời đề nghị."
Sau khi ngưng một lúc, cậu cẩn thận hỏi:
"Ừm, Bậc Thầy Jet? Rất vui vì được gặp lại cô, nhưng...việc gì mang cô đến đây? Tôi chắc là cô quá bận để ghé thăm mỗi người trở lại linh tinh."
Cô ta nhìn cậu vài giây, rồi đột nhiên ngáp và lắc đầu để đuổi đi sự buồn ngủ.
"...Chính xác. Nhưng vì có vài quy trình cậu vẫn phải trải qua và vì chúng ta đã quen biết, nên tôi nghĩ tôi nên làm vinh dự đó."
Dứt lời, cô nhìn quanh cái hành lang không người của bệnh viện với biểu hiện nghi ngờ, lưỡng lự vài giây, rồi hỏi:
"Muốn đi ăn không?*
Một thời gian sau đó, hai người họ đang đi trên tầng trệt của bệnh viện Học Viện. Sunny đã cho rằng Bậc Thầy Jet sẽ mang cậu đến căng tin ở đó, nhưng thay vì vậy, cô lại đi về phía lối ra.
"Ờ...chúng ta đi đâu vậy? Tôi tưởng căng tin ở hướng này?"
Cô mơ hồ nhìn cậu, rồi hơi nhăn mặt.
"Thức ăn bệnh viện? Thôi, cảm ơn. Để tôi đưa cậu đến Phòng Nghỉ Giáo Viên. Đó là nơi họ giữ đồ ngon."
Sunny ho khan.
"Nhưng, Bậc Thầy Jet...cô không phải giáo viên?"
Cô mỉm cười, rồi chỉ về ba ngôi sao trên tay áo trái.
"Tính đúng ra là không. Nhưng Học Viện là cơ sở của chính phủ, nên tôi trên cấp đa số người ở đây. Họ sẽ làm gì được?"
Cậu chớp mắt vài lần, rồi nhún vai.
Quả thật, họ sẽ làm được gì? Đuổi một Bậc Thầy đi? Ai lại chán sống đến vậy?
Trong lúc họ rời khỏi bệnh viện và đi qua sân của Học Viện, Sunny không thể nhịn được mà lén lút nhìn người phụ nữ trẻ tuổi tràn đầy tự tin. Không phải vì bị cô hấp dẫn, mà là vì lại nhìn thấy cô quả là hơi kì lạ.
Khi họ mới gặp, cậu chỉ vừa mới ra khỏi Ác Mộng Đầu Tiên, còn chưa quen thuộc với địa vị của một người Ngủ. Ở trước sự hiện diện của một Bậc Thầy quả thật như là đứng trước một huyền thoại. Cậu nhớ rõ ràng người lạ xinh đẹp này đã khiến cậu cảm thấy sợ hãi và ngưỡng mộ đến bao nhiêu.
Nhớ rõ ràng cậu đã có thể cảm nhận sẽ dễ đến cỡ nào nếu cô ta có thể giết cậu nếu muốn. Chỉ cần một cú búng tay.
Bây giờ, hơi hơn một năm sau, quá nhiều thứ đã thay đổi. Cậu vẫn khá chắc là bản thân không có chút cơ hội nào trong một trận chiến với cô, ít nhất là một trận chiến công bằng, nhưng sự kính nể bây giờ đã biến mất, bị thay thế bởi chỉ là tôn trọng. Sunny biết rằng nếu bản thân đủ khả năng để nếu không chiến thắng, thì tối thiểu có thể sống sót đợt chạm trán với một người như Jet.
Theo một cách, cậu bây giờ đã là một nửa huyền thoại.
Trong lúc cậu suy nghĩ về mọi thứ đã khác đến mấy, hai người họ đến gần một tòa nhà nho nhỏ, xinh xắn gần trung tâm của Học Viện.
Không chậm lại, Bậc Thầy Jet đi ngang qua vài người mà đang nhìn cô chằm chằm với sự pha trộn kì lạ giữa kính nể và ghét bỏ, và tiến vào Nhà Nghỉ Giáo Viên.
'Ồ, đúng rồi...mình nhớ là Thầy Julius đã nhắc đến việc cô ta có danh tiếng khá khủng khiếp. Nói chính xác thì ông ta đã diễn tả cô là "cuồng sát", "người dã man", "có vấn đề cá tính", và "kẻ giết người tâm thần". Ờ...'
Hèn gì những người này lại nhìn cô kì lạ trong cả lúc đi.
Vì lý do gì đó, Sunny đột nhiên cảm thấy khó chịu. Có lẽ là vì Jet là người cậu biết, hoặc có lẽ là vì cô từng là một con chuột ngoại ô giống như cậu, nhưng cậu lại thấy mình có cảm giác...che chở.
'Nhìn cho đã đi, đám khốn kiếp...xem có ai quan tâm không.'
Bậc Thầy Jet rõ ràng là không, nên tại sao cậu phải quan tâm?
Sunny nhìn về phía người tiếp theo và cho cô ta một ánh mắt lạnh lẽo, bẩn thỉu, kích hoạt toán giết người của cậu đến tiềm năng lớn nhất. Ngay tức thì, người qua đường kia tái lại và quay đầu đi.
Sunny mỉm cười.
'Đúng rồi đó, nhìn chỗ khác đi. Bây giờ...phần quan trọng nhất. Để xem những Giáo Viên ăn gì!'