Chương 366: Bài Học Lịch Sử
Một thời gian sau đó, Sunny ra khỏi Nhà Nghỉ Giáo Viên. Ngày mùa đông không mây chào đón cậu với cơn gió lạnh lẽo và những bông tuyết nhỏ xíu nhảy múa trong ánh mặt trời. Mặc dù ăn mặc rất nhẹ nhàng - làn da chỉ được bao phủ bởi lớp vải mềm mại của một bộ đồ thể dục đơn giản mà bệnh viện của Học Viện cung cấp - Sunny vẫn không thấy quá lạnh.
'Chắc đây là Thức Tỉnh Giả ha.'
Nếu đây là một năm và vài tháng trước, cậu có lẽ sẽ chật vật tìm kiếm nơi ở, hi vọng sẽ không chết cóng qua đêm, hay, thậm chí tệ hơn, bị bệnh. Nhưng bây giờ, Sunny lại thấy khá tuyệt. Cậu thậm chí còn không có khó chịu.
Kéo xuống tay áo để che đi hình xăm con rắn, cậu hít vào một hơi không khí mát lạnh, được lọc một cách hoàn hảo, mỉm cười và bắt đầu bước đi.
'Quyết định, quyết định...'
Cuộc đối thoại với Bậc Thầy Jet đã rất hữu dụng, nhưng lại để cậu có nhiều câu hỏi hơn là trả lời. Mỗi một lựa chọn đưa ra cho cậu đều có những lợi ích hấp dẫn, nhưng cũng có những trở ngại rất nghiêm trọng.
'Đại gia tộc, tiểu gia tộc, chính phủ, hay là độc lập?'
Sunny cố tưởng tượng bản thân như một Truyền Nhân và thầm lắc đầu. Tất cả những danh giá đó, tất cả những tiền tài đó, sự ngưỡng mộ của đám đông...là một Truyền Nhân có nghĩa là một phần của quyền quý, tinh anh trên cả tinh anh. Đó là thứ đối diện với thứ mà Sunny đã là trong cả cuộc đời mình.
...Nhưng ai nói cậu vẫn phải như vậy trong tương lai? Từ một kẻ nghèo hèn biến thành một hoàng tử, đó quả thật sẽ là một biến đổi khá hay ho. Lãnh Chúa Sunless...nghe cũng ưa tai chứ nhỉ?
Đương nhiên là có những bất lợi nghiêm trọng nếu làm ra quyết định đó.
Làm việc cho chính phủ cũng có lợi thế, nhưng cái giá phải trả là sẽ không nhận được quá nhiều tài trợ, và cũng phải bị quá nhiều bổn phận gò bó. Cả hai lần Sunny thấy Bậc Thầy Jet, cô đều bận rộn và có vẻ quá sức. Cậu không thể tưởng tượng được việc theo đuổi mục tiêu với lịch làm việc như vậy.
Một trong những việc làm của những Thức Tỉnh Giả làm cho chính phủ là săn những thành viên tà ác trong đồng loại. Dù sao thì người Thức Tĩnh vẫn là người, và trong số họ cũng có vài tội phạm. Đặc biệt là vì nhiều người thường bị khủng hoảng và bị đẩy đến ngưỡng cửa điên cuồng bởi những trải nghiệm trong Ác Mộng và thế giới Mộng Ảo.
Nếu Sunny có thể hấp thụ tinh túy của những người cậu giết như những người Thức Tỉnh khác, thì con đường đó sẽ cho cậu có thể lấp đầy tâm nhanh hơn. Nhưng với tình huống của cậu, thì khó có thể nhìn thấy bản thân mặc đồng phục, trừ khi có Cổng mới mở ra mỗi ngày, và cho cậu một lượng vô tận Sinh Vật Ác Mộng để săn.
...Tiện thể, mỗi năm thì trung bình có bao nhiêu Cổng mở ra? Đột nhiên, Sunny phát hiện cậu không hề biết. Những thứ tuyên truyền chưa từng nhắc đến những con số chính xác, chỉ là nói những người Thức Tỉnh gan dạ đã nắm được tình huống. Nhưng thật sự thì có phải vậy?
Lựa chọn cuối cùng là độc lập. Lựa chọn đó có vẻ như trái ngược với khát vọng tìm kiếm địa vị và càng nhiều lợi ích càng tốt, nhưng đó chỉ là bề mặt. Thật ra, Sunny đã nhận được đa số những thứ cậu muốn bởi việc trở thành một công dân hạng cao và được thoải mái lựa chọn Thành Thị. Đương nhiên, không có nguồn tài nguyên bao la từ gia tộc Truyền Thừa hoặc là chính phủ sẽ là một mất mác lớn...nhưng nó cũng sẽ cho cậu cơ hội lớn nhất để có thể giữ tất cả bí mật của bản thân.
Cả ba lựa chọn đều đáng cân nhắc.
Cuối cùng, đều quy về việc cậu đơn giản không có đủ thông tin để làm ra quyết định. Nên, tìm thông tin là ưu tiên hàng đầu. Nhưng...bằng cách nào?
'Gọi là gì ấy nhỉ...thư viện? Học Viện chắc chắn phải có thứ đó, đúng không?'
Đương nhiên Sunny chưa từng đi đến thư viện, nhưng cậu quen thuộc với khái niệm đó. Cũng có những trạm công cộng tương tự ở ngoại ô, mặc dù dùng chúng tốn tín dụng. Cậu thì chưa bao giờ có thừa nhiều tiền, nên rất ít khi cậu đi đến những nơi đó. Và cậu đến cũng chỉ để giải trí, chứ không phải học tập gì.
Bây giờ, Sunny đã có cho mình một thiết bị liên lạc tân tiến nhất, cậu có thể tìm kiếm rất nhiều thông tin từ mạng lưới, nhưng làm vậy chắc chắn sẽ để lại một dấu vết điện tử. Cân nhắc đến những chủ đề mà cậu muốn nghiên cứu là khá nguy hiểm, cậu muốn ẩn danh hết sức có thể.
'Vậy thì thư viện...'
Mười phút sau, cậu lại gần một tòa nhà trắng hình vuông. Cũng như đa phần của Học Viện, tường của nơi này được là từ hợp kim tinh khôi, trơn tru, với những cửa sổ rộng mà có thể bị che phủ bằng những tấm màn cường lực bất cứ lúc nào. Không thấy quá nhiều người, nên Sunny cho rằng thư viện không phải địa điểm phổ biến lắm trong số những người Thức Tỉnh.
Mà tại sao nó lại phổ biến được, nếu đa số thông tin chứa ở đó đều có thể tìm kiếm từ xa trên mạng? Cậu là kẻ kì quặc khi đích thân đến đây.
Tiến vào cánh cửa tự động, Sunny nhìn quanh và chớp mắt vài lần.
Mọi nơi cậu nhìn đến, những cái kệ cao đầy sách giấy trải dài. Giữa chúng là những cái bàn để người ta học tập, với vài người trai gái trẻ tuổi đang im lặng ngồi đọc sách. Đa số bọn họ đang dùng những bảng để ghi chú, nhưng vài người thì thật sự viết tay.
'Cái...quái...gì vậy?'
Đương nhiên là tất cả những cuốn sách đó đều được in trên giấy tổng hợp...nhưng tại sao chúng lại được in?! Chẳng phải tiện hơn là đọc từ những trạm điện tử, như những người bình thường?
Cậu chưa từng thấy sách thật trong đời mình. Chỉ cái ý tưởng đó thôi cũng đủ khiến đầu óc cậu lùng bùng.
...Nhưng nghĩ lại, thì cũng hợp lý. Công nghệ lưu trữ thông tin điện tử là rất cao cấp, nhưng cũng dễ chịu nhiều loại tổn hại. Trong những thời gian tăm tối...trước thời gian còn tăm tối hơn nữa của Ma Pháp Ác Mộng...lúc mà nhân loại đang trong liên hồi những trận chiến tranh tàn phá và những thảm họa tự nhiên, rất nhiều kiến thức đã bị mất đi vì đã quá dựa dẫm lại những biện pháp điện tử. Kết quả là cả một lớp văn hóa đã mãi mãi biến mất.
Giấy vẫn là biện pháp an toàn nhất để gìn giữ kiến thức.
Chỉ là Sunny chưa từng thật sự suy nghĩ đến.
'Vẫn kì lạ...'
Cố không thể hiện sự bối rối, Sunny lén lút nhìn quanh và phát hiện một thành viên của nhân viên thư viện. Là một chàng trai trẻ tuổi...không, đợi chút...một cô gái trẻ? Một người trẻ tuổi, với mái tóc ngắn màu đen và cặp mắt nâu thông minh, người hiện đang đọc một cuốn sách trông cũ kĩ. Có một huy hiệu trên ngực cô, với tên "Ren" viết trên đó.
Ít nhất thì Sunny đoán rằng đó là một cái tên. Có lẽ nó là chức vị kì lạ gì đó trong số những thủ thư. Ai biết đó họ có những phong tục kì lạ gì ở đây?
Lại gần người thủ thư trẻ tuổi, cậu ngừng lại cách vài mét và kiên nhẫn chờ đợi để được để ý đến. Nhưng mà, "Ren" vẫn tiếp tục đọc, hoàn toàn nhập tâm vào câu chuyện gì đó mà cuốn sách đang kể, mắt đầy cảm xúc sâu đậm. Tò mò, Sunny nhìn tiêu đề trên bìa.
'Ngã Tự Do...nghe quen quen. Chắc là sách rất hay. Có lẽ mình nên đọc nó ngày nào đó...'
"Ờ...chào? Tôi xin chút hướng dẫn được không?"
Ren ngập ngừng vài giây, rồi miễn cưỡng đặt cuốn sách xuống và nhìn cậu với nụ cười trung lập.
"Đương nhiên. Tôi giúp gì được cho cậu?"
Cậu ngưng một chút, rồi nói không chắc lắm:
"Làm sao tôi có thể đọc về thế giới Mộng Ảo và trạng thái hiện tại của sự mở rộng của nhân loại vào những vùng khác nhau?"
Ren chớp mắt vài lần, rồi lịch sự hỏi:
"Ừm...cậu có thể nói cụ thể hơn được không?"
Sunny thở dài.
"Tôi muốn nhìn bản đồ và danh sách của tất cả những Thành Thị ngoài kia, cũng như biết ai sở hữu chúng và tại sao. Chắc vậy."
Thủ thư mỉm cười sáng lạn:
"A, cậu cũng là người yêu lịch sử! Đương nhiên, đương nhiên rồi. Cậu đến đúng nơi rồi. Chúng tôi có tất cả tài liệu mà cậu có thể cần đến. Nickel!"
Sunny giật mình.
"Nickel? Cái gì là nickel? Chuyện gì đang xảy ra?"
Đột nhiên, một người thủ thư trẻ tuổi khác xuất hiện không biết từ đâu. Tên này thì chắc chắn là nam, mặc một bộ áo trắng nhăn nheo và một cái áo khoác màu nâu. Hắn cao và đẹp trai, với mái tóc đỏ hơi rối, và chút râu ngắn ngủn trên cằm, một gương mặt thân thiện. Có một huy hiệu trên bộ áo khoác của hắn, với chữ "Nickel" được viết trên đó.
Hai người là một cặp kì lạ.
"Nickel, cậu có thể dẫn người trẻ tuổi này đến khu vực Lịch Sử Thế Giới Mộng Ảo?"
Tên thủ thư cao kia liếc sang Sunny và nở một nụ cười rộng lớn.
"Chắc rồi. Xin hãy đi theo tôi."
Họ đi về phía sâu trong thư viện, để lại Ren phía sau. Một vài giây sau đó, Sunny nghe thấy tiếng giấy xột xoạt sau lưng.. Có vẻ như người thủ thư dáng người nho nhỏ lại mải mê vào cuốn sách.
'Ừm, mình chắc chắn phải xem thử cuốn tiểu thuyết đó. Một công dân cấp bảy phải đọc nhiều sách, phải không?'
Nickel dẫn cậu đi trong thư viện, hỏi vài câu để thu hẹp phạm vi tìm kiếm. Nhanh chóng, họ đi đến trước một dãy kệ sách cụ thể, đầy những cuốn sách có liên quan đến thế giới Mộng Ảo và lịch sử của cuộc mở rộng chậm rãi của nhân loại.
Chàng trai trẻ tuổi kia giúp Sunny chọn vài cuốn, chúc cậu may mắn, và biến mất cũng yên ắng và nhanh chóng như lúc hắn xuất hiện. Sunny nhìn về nơi mà Nickel đã ở chỉ vài giây trước, rồi chậm rãi lắc đầu.
'Một thủ thư...tên kia đáng lẽ có thể trở thành một sát thủ.'
Ừ thì...có lẽ hắn đúng là. Nghĩ lại thì, làm việc trong thư viện quả thật có thể là một danh tính che giấu hoàn hảo cho những điêp viên bí mật.
'Có lẽ mình cũng nên làm thủ thư...'
Đảm bảo không ai nhìn cậu, Sunny đặt những cuốn sách lên cái bàn gần đó và đi lại phía kệ sách. Ở đó, cậu nhìn chăm chú một cuốn mà cậu đã để ý vài phút trước.
Tiêu đề của nó đơn giản:
"Bất Diệt Hỏa"
Sunny hơi chần chừ, rồi lấy nó khỏi kệ.
Cậu khá chắc là những Đế Giả có phần trách nhiệm cho sự suy tàn của gia tộc Neph. Nếu vậy, phải có chút dấu vết gì đó về danh tính của họ trong lịch sử của Bất Diệt Hỏa.
"Đây chắc là nơi tốt để bắt đầu tìm kiếm câu trả lời...đúng không?"