Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 392: Huyền Thoại Ra Đời



Chương 392: Huyền Thoại Ra Đời

Trong một lúc, Sunny đứng bất động trong phòng khách. Rồi, cậu chậm chạp lang thang quanh căn nhà, nhìn những bức tường và những căn phòng được bài trí trang nhã. Cuối cùng, cậu thấy bản thân đến gần tủ lạnh và lấy một bình thủy tinh đầy nước thuần khiết, trong veo.

Cầm nó trong tay, Sunny đi ra ngoài và ngồi ở hiên nhà.

Quận sân vườn im lặng và yên bình. Không khí vẫn lạnh, nhưng mặt trời đã đầy sự ấm áp, hứa hẹn một mùa xuân tươi tắn. Gió nhẹ nhàng thổi lá xào xạc, và những dòng nước từ tuyết tan chảy khẽ róc rách lúc chúng chạy xuống mặt đường. Sunny nhìn chăm chú mẩu đất mà cậu bây giờ sở hữu và mở ra cái bình thủy tinh.

Cậu dùng một thời gian không ngắn ngồi đó, uống nước và không nhìn gì cụ thể cả. Nhiều giờ trôi qua, vài PTGTCN chạy ngang. Cậu thấy vài người trong quần áo sạch sẽ, ấm áp. Một chút sau đó, những đàn trẻ em và những đứa tuổi teen trong đồng phục đi ngang, trên đường về nhà từ trường lớp.

Sau đó, cậu thở dài, thu lại hai cái bóng, và đi vào nhà.

Mang cái bình rỗng trở lại tủ lạnh, cậu nhìn nó chăm chú vài giây.

Bên trong, có thức ăn...rất nhiều thức ăn. Đủ thức ăn để cậu dùng cả tháng. Tất cả đều dễ dàng lấy được, ngon, và trong điều kiện của cậu.

...Trước khi Sunny kịp nhận ra, nắm đấm cậu lao vào cửa tủ lạnh, dễ dàng đâm xuyên tấm kim loại mỏng và biến rau củ chứa bên trong biến thành hơi nước. Những miếng kim loại và nhựa bay trong không trung, và cả căn nhà hơi run rẩy. Bản thân tủ lạnh thì rạn nứt và biến dạng, gần như nổ tung từ cú va chạm.

Sunny choáng váng nhìn chăm chú tay mình, rồi ngượng nghịu rút nó lại từ bên trong thiết bị tan nát và nhìn đống đổ vỡ khó chịu.

"...Chết tiệt!"

Giờ cậu phải mua cái mới. Và thay thế đống thức ăn đó. Và dọn dẹp đống lộn xộn này...

'Mình bị cái quái gì vậy?'

Lắc đầu, cậu đặt cái bình thủy tinh rỗng lên kệ, thở dài, và đi tìm đồ lau chùi.

Một thời gian sau, Sunny quay trở lại tầng hầm và đến gần buồng Mộng Cảnh. Cậu nhìn nó một líc, rồi quay người lại và đi quanh sân tập cường lực này, hơi cau mày.

'Coi nào...mày đã chuận bị cho lúc này từ lâu lắm rồi.'

Trong lúc đi lại, cả sự hiện diện của cậu từ từ thay đổi. Cách Sunny đi, cách cậu cư xử, cách tay cậu di chuyển hơi khác đi.

"Có sáu vị thần. Thần Chiến Tranh, còn được biết đến với cái tên Thần Sự Sống. Thần Quái Thú, còn biết đến là Nữ Thần Mặt Trăng. Thần Mặt Trời..."

Trong lúc đọc lên những cái tên của các vị thần và những mặt đa dạng của họ, cách mà cậu nói chuyện cũng thay đổi. Thay đổi đó tinh tế, nhưng vẫn có thể nhận ra.

Lần lượt, Sunny thay đổi một chút về những hành vi đặc tính mà có thể bị truy ngược về cậu. Cậu đã dùng rất nhiều thời gian để rèn luyện cho giờ phút này, dùng sự uốn dẻo thể chất của Khiêu Vũ Bóng để khiến bản thân không thể nhận ra. Ngạc nhiên là, việc này hóa ra là dễ hơn cậu tưởng. Dù sao thì nó cơ bản là chuyên môn của cậu.

Mặt Nạ Weaver có thể bảo vệ danh tính của cậu khỏi bất cứ ai muốn biết được nó thông qua ma thuật, nhưng cậu phải tự mình lo việc bị phát hiện thông qua những cách thông thường.

Sau một lúc, khi đã sẵn sàng, Sunny cởi đồ, lại gần buồng mô phỏng, và leo vào nôi. Trong lúc cái mặt nạ gỗ đen bóng hiện lên mặt, cái nắp đóng lại.

Một dòng kí tự lấp lánh xuất hiện trước mắt cậu:

"Tiến vào Mộng Cảnh?"

"Có" "Không"

Cậu thở dài, rồi tập trung vào chữ "Có".

Vài giây sau đó, thị giác cậu tối lại.

Sunny thấy mình đang đứng ở một mảnh tăm tối, vô tận. Xung quanh cậu, vô số những ngôi sao cháy lên ánh sáng hư ảo, và một ảnh dệt phức tạp không thể tưởng tượng của những sợi chỉ liên kết với nhau.

...Nhưng mà, không có lôgic hay là ý nghĩa gì trong những hình ảnh đó cả. Cậu không cảm thấy ý nghĩa gì ẩn giấu đằng sau ảnh dệt xinh đẹp từ những sợi chỉ ánh sáng. Nó chỉ là một hình nền xinh đẹp, không gì hơn.

Hàng nhái.

Ngoài đó ra thì mô phỏng này khá là thực. Cậu cúi xuống và nhìn cơ thể ở trần của mình, Rắn Linh Hồn quấn quanh hai tay và thân mình cậu. Mộng Cảnh đã tái tạo vẻ ngoài của cậu đến từng chi tiết nhỏ...ờ...to nhất.

'...Hử.'

Bối rối lắc đầu, Sunny triệu hồi Áo Choàng Địa Ngục. Nó tự dệt từ những sợi chỉ đen và phủ lấy cơ thể cậu. Ngay khi nó làm vậy, một giọng nói dễ chịu vang lên trong bóng tối:

"Người Thách Đấu! Chào mừng đến Mộng Cảnh."

Sunny triệu hồi Lá Mùa Thu - một món bùa nhỏ mà cho phép cậu thay đổi màu tóc. Sau khi chần chừ một chút, cậu biến nó thành màu trắng.

'Gì kế tiếp? Làm sao để đánh nhau?'

Giọng nói dễ chịu kia ngay lập tức tiếp tục:

"Trước khi tiếp tục, xin hãy chọn biệt danh."

Cậu chớp mắt vài lần, rồi gãi sau đầu.

'Ồ đúng rồi. Phải tạo tên...'

Sau khi suy nghĩ một chút, Sunny nhớ lại truyền thuyết về Odysseus mà Neph thích kể về, và mỉm cười.

"Không Ai."

Đó là một biệt danh tốt...cậu có thể tưởng tượng nó buồn cười đến mấy khi nghe thứ như là "Không Ai đã đánh bại kẻ địch!" hay là "Không Ai chiến thắng!".

Nhưng mà, suy nghĩ của cậu bị gián đoạn bởi giọng nói của Mộng Cảnh:

"Biệt danh "Không Ai" đã bị lấy. Xin chọn biệt danh khác."

"Ờ..."

Cậu không nghĩ đến việc này. Tên gì tốt hơn...

"Biệt danh "Ờ" đã bị lấy. Xin chọn biệt danh khác."

"Gì? Không, đợi chút!"

"Biệt danh "Gì? Không, đợi chút!" đã bị lấy. Xin chọn biệt danh khác."

Sunny ngậm miệng, rồi suy nghĩ một lúc.

Biệt danh không chỉ phải nghe hay, mà nó còn phải là thứ đối lập với thứ mà cậu sẽ gọi bản thân ngoài đời thực. Cũng như chuyển động và cách nói chuyện, nó phải là một phần của ngụy trang. Đó là tại sao nghĩ ra một cái tên là không dễ...

Trong vài phút kế tiếp, cậu thử cả chục biệt danh, đều có cùng kết quả. Độ ngầu của những cái tên mà cậu đưa ra giảm mạnh theo từng cái tên bị từ chối, còn độ khó chịu thì tăng lên theo tỉ lệ nghịch. Cậu có cảm giác cái thứ mô phỏng chết tiệt này đang trêu cậu.

Cuối cùng, Sunny bực bội gầm gừ và nói từ đầu tiên cậu nghĩ đến trong đầu:

"...Tạp Chủng!"

Mộng Cảnh yên lặng một lúc. Rồi lên tiếng:

"Chào mừng, Tạp Chủng. Xin hãy chọn giấc mơ bạn muốn."

'Thật sự?! Tạp Chủng?! Ừ thì...ít ra thì hoàn thành nhiệm vụ! Đây quả thật là cái tên cuối cùng mà mình muốn bị người ta gọi ở ngoài đời!'

Ôi, trớ trêu...

Trong lúc Sunny bực dọc, vài hình ảnh xuất hiện trước mắt cậu. Tất cả đều chứa những miêu tả về các môi trường khác nhâu, mặc dù đa số trông giống một loại đấu trường nào đó.

Từ nghiên cứu của cậu, Sunny biết lựa chọn sân đấu sẽ quyết định loại đối thủ cậu sẽ được đối đầu. Vài giấc mơ thì được mở ra với mọi người, vài cái thì cần một lượng chiến thắng nhất định để có thể truy cập. Những đấu sĩ chuyên nghiệp đều dùng thời gian trong những giấc mơ tinh anh đó.

'Giấc mơ...đặt tên ngu thế. Nếu đang mơ, thì mình phải ở Đảo Xiềng Xích ngay lúc này, chẳng phải sao?'

Cơ thể cậu đúng là đang thức. Chỉ là tâm trí cậu đang ở trong một ảo ảnh.

Sao cũng được, thứ cậu cần là một nơi mà có thể chiến đấu với những kẻ nghiệp dư đủ kĩ thuật mà không thu hút quá nhiều sự chú ý. Cậu biết chính xác nơi phải chọn.

Chỉ vào một tấm hình, Sunny nói.

"Ở đó."

Một giây sau, không gian đen tối biến mất, và cậu đột nhiên ở một nơi khác.

Một giọng nói như sấm rền vang lên từ đâu đó phía trên:

"Người Thách Đấu Tạp Chủng đã tiến vào Đấu Trường!"