Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 405: Quay Lại Trường Học



Chương 405: Quay Lại Trường Học

Đúng vậy, cô bé mười bốn tuổi ngượng nghịu kia là em gái cậu, Rain.

Và đúng vậy, không phải tình cờ khi Sunny chọn mua chính xác căn nhà này ở chính xác quận này của thành phố. Mặc dù khu sân vườn này rất đẹp và có duyên, nhưng nguyên nhân thật sự cậu chọn ngôi nhà cụ thể này là vì nó ở gần nơi Rain sống.

Là trên con đường này, một năm và vài tháng trước, cậu đã quan sát từ bóng tối trong lúc cô ăn tối với gia đình nhận nuôi, cuộc sống ấm áp và vui vẻ mà đã hiện lên trong mắt cậu thông qua cửa sổ rộng của phòng khách được thắp sáng tươi của họ.

...Ừ thì, bây giờ Sunny cũng có phòng khách và cửa sổ rộng của bản thân mình, mặc dù nó thường chỉ có bóng tối đằng sau.

Lúc đó, cậu đã đau đớn nhận ra cái ảo tưởng cứu lấy em gái mình đơn giản là trống rỗng và lệch lạc. Rain không cần được cứu, đặc biệt là không phải bởi một thằng chuột cống ngoại ô như cậu...một bóng ma từ quá khứ mà con bé có lẽ còn không còn nhớ nổi. Nếu cậu gõ cửa nhà con bé vào đêm đó, không gì trong cuộc sống con bé sẽ thay đổi theo hướng tích cực hơn.

Sunny không còn là thằng nhóc không xu dính túi lúc đó nữa. Cậu là một người Thức Tỉnh, một người được chính phủ đánh dấu là một tài nguyên chiến lược đặc biệt SSA. Cậu giàu đáng kể, có quen biết...thậm chí là mạnh mẽ.

Nhưng, sâu bên trong, cậu tin rằng lời đánh giá kia vẫn đúng. Quần áo và hoàn cảnh có lẽ đã thay đổi, nhưng Sunny vẫn vậy. Vặn vẹo và tổn thương, như bất cứ ai khác mà đã phải nhìn thấy sự thật của thế giới này.

Tệ hơn, giờ cậu đã thoát khỏi bản thân đáng thương hại trước đây, cậu lại có cả một đống vấn đề mới, nghiêm trọng hơn nhiều. Nephis, Đế Giả, và truyền thừa của Weaver bí ẩn...tất cả những thứ đó đều là lời hứa cho một tương lai chông gai đầy nguy hiểm. Câu không phải loại người mà có thể đưa ra thứ tốt đẹp cho người khác.

Nên, không. Sunny đã không thay đổi ý định về việc giữ bản thân tách khỏi cuộc sống của Rain. Cậu sẽ không đến gần con bé, và không hề muốn gặp mặt con bé.

...Nhưng mà, lại có một vấn đề.

Bây giờ Sunny là một người Thức Tỉnh, theo thống kê, khả năng Rain trở thành đối tượng bị Ma Pháp lây nhiễm đã tăng lên. Nhưng kể cả nếu như cậu quên đi sự tương quan dữ liệu đó, thì vẫn có khả năng con bé sẽ rơi vào Ác Mộng Đầu Tiên, dù nhỏ đến mấy.

Hiện tại, Sunny là mười tám, còn Rain thì mười bốn. Đa số tất cả những người bị nhiễm phải Ma Pháp đều trở thành nạn nhân của nó trong lúc lớn hơn mười sáu và nhỏ hơn mười chín, có nghĩa là còn hai năm nữa trước khi Rain thật sự nguy hiểm, và khoảng bốn năm trước khi cô hoàn toàn thoát khỏi nó.

Kể cả nếu như họ gần như là người xa lạ không nợ nần gì lẫn nhau, Sunny lại cảm thấy...có trách nhiệm với con bé. Có lẽ Rain không nhớ cậu vì lúc họ bị tách ra con bé còn rất nhỏ, nhưng cậu thì nhớ mọi thứ. Với cậu, cô là kỉ vật cuối cùng của mái nhà đã mất từ lâu của họ.

Bây giờ cậu có khả năng kéo vài sợi dây sau màn để đảm bảo cơ hội sống sót Ác Mộng Đầu Tiên của con bé được tăng lên - cho dù đó là đưa đến giáo viên dạy chiến đấu tốt hơn hay là thứ gì khác - cậu sẽ không ngồi yên và không làm gì hết.

Nhưng để làm vậy, cậu trước tiên cần phải hiểu được Rain đã chuẩn bị đến mức nào.

Vì vậy, cậu mua một căn nhà gần nơi con bé ở và để bóng đi lại trong khu vực và theo dõi con bé và gia đình nó.

'Ờ...nói kiểu đó, nghe hơi ớn lạnh nhỉ.'

Sunny đứng dậy, ngáp, và nhún vai. Cậu là một người Thức Tỉnh với năng lực nằm ở bóng, lừa gạt, và đổ máu. Trước đó, cậu là một con chuột nhắt đầu đường xó chợ mà sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để sinh tồn. Những người bình thường sẽ không thể nào hiểu được thứ cậu đã trải qua, thứ cậu đã làm, và kết quả là những thứ cậu có khả năng làm.

Nếu họ biết, thì họ chắc sẽ khiếp sợ. Nên, một chút ghê rợn là có thể đoán trước được.

Mặc vào cái áo khoác có mũ ấm áp, cậu đi ra ngoài, giấu tay trong túi, và chậm chạp đi về phía trạm phương tiện công cộng.

Bóng của cậu đã ở phía trước vài trăm mét, lén lút theo sau Rain và trông chừng con bé. Không ai biết đến sự hiện diện của nó.

Sunny thở dài và nhìn bầu trời đầy mây.

'Chắc là đến giờ đi học.'

Rain hóa ra đi học ở một trường khá cao cấp. Dựa trên giá của những căn nhà ở quận sân vườn, Sunny biết được nhà nhận nuôi cô là khá giả, nhưng có vẻ như cậu đã đánh giá thấp hoặc là sự giàu có hoặc là sự quen biết của họ.

Ngôi trường này không phải là danh giá nhất, những cũng không kém mấy. Đủ để chỉ có những đứa trẻ của gia đình chính phủ và những người thừa kế tập đoàn nào đó đến học...đương nhiên là nói chủ yếu. Có vài đứa trẻ mà có vẻ ở đây nhờ vào thành tựu học vấn của mình, nhưng không đủ để làm nên khác biệt.

Con cái của những người làm việc cho chính phủ đến trường bằng những phương tiện công cộng, giống như Rain; những công tử tiểu thơ nhà đại gia thì đến bằng những PTGTCN đắt tiền, được điều khiển bởi tài xế riêng.

Ngồi ở một cái bàn tại một quán cà phê cách cổng vào trường được canh chừng nghiêm ngặt khoảng một cây số, Sunny đè nén cảm xúc muốn huýt sáo.

'Đó...đúng như từ trong phim ấy nhỉ. Không biết hôm nay mình có thấy ai đó bị vả mặt hay không...'

Đột nhiên nhớ lại lần đầu gặp Bậc Thầy Jet, Sunny ho khan và xấu hổ xoa má.

Cái bóng vui vẻ vẫn đang theo sau Rain, lén lút di chuyển từ cái bóng này đến cái bóng khác. Rồi, nó chờ đợi thời cơ thích hợp và chìm vào một cái bóng của một đứa trẻ đang đi về phía cùng lớp học với cô.

Sunny thoải mái dựa ghế và gọi vài món bánh và một bình trà.

Trong vô vàn những việc có thể làm, cậu không thể tin rằng bản thân đang lãng phí thời gian để đến trường, kể cả nếu như theo cách rất kì lạ. Cậu đã không đến trường từ cả chục năm rồi, nếu không tính vài tháng ở Học Viện.

'Ừ thì...chắc sẽ thú vị.'