Chương 420: Phía Trước Có Rương Tuyệt Vời
Sunny lại gần cánh cửa được củng cố kĩ càng và cố cảm nhận xem thử có gì di chuyển bên trong hay không.
Không có gì cả.
Không có cảm giác như có gì đó nguy hiểm chờ đợi cậu bên trong kho bạc. Trái lại, với không khí trong lành và sàn gỗ sạch sẽ, kho bạc trông gần như...mời gọi.
Nhưng cậu không hoàn toàn bị thuyết phục.
Sunny hơi chần chừ, rồi ra lệnh cho một cái bóng tách ra khỏi thân thể và trượt dưới của. Nó sẽ ở rất gần, nên cậu chấp nhận khiến bản thân yếu đi trong một chút.
'Mà làm sao để mở được thứ này chứ?'
Một giây sau đó, Sunny nhăn nhó và che mặt bàn lòng bàn tay.
'...Mình biến ngu từ lúc nào vậy trời?'
Nhìn qua mắt của cái bóng vui vẻ, cậu nhìn thấy toàn bộ căn phòng bọc giáp.
Đây là một căn phòng to, với trần nhà cao và ba cái rương nặng nề ở ngay trung tâm.
Cả bức tường phía sau của kho bạc thì đã biến mất, để ánh sáng mặt trời tràn vào thông qua cái lỗ hỏng lởm chởm to đùng.
'Đương nhiên là nó không còn rồi!'
Dù sao thì Sâu Xích cũng phải tiến vào bằng cách nào đó. Sunny không cho rằng con ác ma kia có thể lọt qua khe cửa này, chứ đừng nói đến việc lịch sự khóa nó lại sau khi dùng xong.
Cậu thở dài, rồi lắc đầu và quyết định đổ lỗi cho việc tạm thời ngu này cho việc đang chịu đau từ bị trúng độc.
Dù sao thì đâu có ai ở đây để biết cậu biến bản thân thành trò cười!
Sao cũng được, không có Sinh Vật Ác Mộng đáng sợ nào chờ đợi phía bên kia cánh cửa. Không có gì sẽ tấn công nếu cậu tiến vào.
Sunny cân nhắc đến việc leo lại ra ngoài thân thuyền và tìm đường vào từ cái lỗ hỏng trên tường kia, rồi đơn giản bước vào bóng tối và xuất hiện ở bên kia. Cậu quá háo hức và thiếu kiên nhẫn để lãng phí thêm thời gian...không kể đến càng ở đây lâu, thì càng nhiều cơ hội có việc gì đó tồi tệ xảy ra.
Nếu thật sự có hàng trăm đồng xu trong một trong ba cái rương kia thì...sẽ là một chiến lợi phẩm mà khiến tất cả những chiến lợi phẩm khác phải hổ thẹn. Một cú tìm để đời của cậu.
Sunny đợi vài giây, cho mắt bản thân thích nghi với ánh sáng mặt trời chói lòa, và quan sát ba cái rương đứng ngay giữa phòng bọc giáp này.
Cả ba đều mở. Hai trống không, nhưng thứ ba thì...
Mắt cậu trợn to vì kinh ngạc.
Cái thứ ba dài và cứng cáp, gỗ đen của nó được củng cố bằng những dải kim loại. Đủ to để chứa một người trưởng thành...
Và đầy nhóc những đồng xu vàng nặng nề. Vài đồng tràn ra khỏi nó và đang nằm trên sàn thành một đống quyến rũ, hiện lên gương mặt xinh đẹp của người bí ẩn kia hoặc là hình ảnh con thuyền.
'Ngàn...có cả ngàn xu!'
Sunny thấy tim mình như khựng lại và bản thân cậu hơi lung lay.
Trước mặt cậu là một kho báu mà sẽ khiến cậu có tạo nên tâm thứ ba, và vẫn còn dư. Nhiều đồng xu kì diệu đến vậy, Sunny sẽ có thể tiêu diệt cái khoảng cách giữa bản thân và Nephis...thậm chí có lẽ vượt lên trên.
'Đây...không thể thật...'
Cậu theo bản năng muốn nghĩ là đã quá dễ...nhưng thật sự thì không phải. Cậu đã suýt chết khi chiến đấu với Quái Thú Gương, Thánh thì bị thương khi chiến đấu với Búp Bê Thủy Thú, đi trong bóng tối độc hại của thuyền cổ đại này...nếu không nhờ Dệt Máu, thì cậu đã chết rồi.
Bao nhiêu người có thể vỗ ngực nói họ mang theo truyền thừa của một daemon trong máu? Đối với gần như bất cứ ai khác, thì chuyến đi này đã khiến họ mất mạng. Không kể đến có rất ít người có thể có một loạt phát hiện và kết luận hợp lý mà có thể dẫn họ đến đây.
Vậy nên không, nó không phải quá dễ để đến nơi cậu đang đứng. Nó không dễ chút nào cả. Và dù sao đi nữa, Sunny xứng đáng nhận chút may mắn. Dạo gần đây không có gì theo đúng ý cậu cả...ví dụ như cả cái vụ Tạp Chủng kia. Hay là bất cứ thứ gì diễn ra trong Tòa Tháp Đỏ.
...Cái rương nặng nề đứng trong yên lặng, vây quanh bởi ánh mặt trời. Những xu vàng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mời gọi cậu lại gần nhận lấy chúng.
Sunny nuốt một ngụm. Cảnh tượng đó quá đẹp. Mắt cậu lóe lên sự tham lam.
'Đừng ngại nếu mình lấy nha...'
Đi đến vài bước, cậu lại gần cái rương.
'Vàng rất nặng. Làm sao mình mang đống này về Thánh Địa? Chết tiệt thật! Mình sẽ không thể tiến vào bóng tối với gánh nặng đó. Đó là một vấn đề.'
Cậu vươn tay về phía đồng xu...nhưng đột nhiên ngừng lại. Tay cậu lơ lửng chỉ ngoài cái rương mời gọi.
Có gì đó...không đúng lắm.
Sunny cau mày.
'Cái gì...hử, có lẽ mình có thể chôn cái rương và đi vài chuyến...đợi chút, không, có gì sai?'
Lông mày cậu nhíu chặt.
Không có nguy hiểm gì bên trong kho bạc. Cũng không có gì di chuyển bên ngoài nó. Sinh vật đáng sợ mà ngủ ở kho chứa hàng vẫn đang ngủ. Cũng không có Búp Bê Thủy Thủ gần đây. Vậy cái gì khiến cậu bất an?
'Con...con Sâu Xích...'
Sâu Xích đã nuốt vài đồng xu. Nó cũng có một mảnh của cái rương trong bụng, gỗ vụn, dải kim loại bị xé ra...
Sunny còn đã suy nghĩ là bản thân đã may mắn đến mấy vì con ác ma đã quyết định ăn tấm kim loại giữ lấy cái rương và cắn một miếng từ nó, nuốt những đồng xu trong lúc làm vậy.
Nên, nếu nó cắn một miếng từ cái rương...tại sao cái rương không thiếu miếng nào đó?
Và thứ gì đã khiến con Sâu Xích bị thương trí mạng?
Bối rối, Sunny liếc sang hai cái rương trống rỗng. Chúng nguyên vẹn, không thiếu sót gì. Rồi, quay lại nhìn cái rương to, nặng nề trước mặt, tay cậu vẫn giơ lên cách chỉ vài centimet là có thể chạm đến đống vàng bên trong.
Cái rương cũng đủ tất cả những góc cạnh.
...Nhưng một góc lại có màu hơi khác. Như một mảng da mới mọc trên vết thương, và vẫn chưa hoàn toàn giống phần còn lại.
Từ khi nào mà những cái rương có thể lành vết thương?
'Cái quái g...'
Trước khi Sunny hoàn tất suy nghĩ đó thì cái rương có vẻ như đã cảm nhận được sự chần chừ của cậu. Nó đột nhiên lao đến, và trong lúc những cái răng cưa lởm chởm đột nhiên xuất hiện từ bên dưới đống vàng, cái nắp nặng nề của nó đóng lại trên tay Sunny với một âm thanh gãy xương phát bệnh...