Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 439: Làm Hoặc Chết



Chương 439: Làm Hoặc Chết

Sunny nhìn chăm chú vào bóng tối với biểu hiện khó tin, rồi nhún vai:

"Chắc rồi. Sao cũng được. Hân hạnh được gặp...Điện Hạ. Tôi thì gọi là Sunless. Buồn là không có danh hiệu."

Nhưng cậu thầm suy nghĩ:

'...Hoàng tử trẻ tuổi mà Mộng Chủng mang đi?'

Không hề biết những nghi ngờ của cậu, Mordret chần chừ, rồi lịch sự hỏi:

"Sunless? Quả là một cái tên kì lạ."

Sunny nhăn nhó.

"Ừ. Mẹ tôi có một...mà thôi, quên vụ đó đi! Cậu có nói tôi nghe về lửa thần thánh hay không đây?"

Hoàng Tử Không Gì Cả yên lặng một lúc, rồi nói:

"Không có quá nhiều để nói. Nhiệt độ từ những ngọn lửa đó là hoàn toàn chết chóc. Trừ khi cậu biết bay, không thì cậu gặp vấn đề to. Mà tôi đoán là cậu không biết...nếu không thì đã không ở hoàn cảnh này. Phải không?"

'Ừ thì...đúng là không thể cãi lại lôgic đó!'

Sunny thở dài.

"...Tôi có thể điều khiển hướng ngã, nhưng đúng, không thật sự có thể bay."

Cậu chần chừ rồi đắn đo nói thêm:

"Không biết đáng gì hay không, Kĩ Năng Phân Loại của tôi cho tôi biến thành hư ảo, cũng như dịch chuyển những khoảng cách ngắn."

Cậu thật sự không muốn chia sẽ những chi tiết về sức mạnh của mình với vị hoàng tử bí ẩn kia, nhưng hiện tại, không có lựa chọn khác. Mordret rõ ràng là biết về Bầu Trời Bên Dưới nhiều hơn Sunny, nên lời khuyên của hắn là vô cùng quan trọng.

Hoàng tử lạc kia suy nghĩ một lúc, rồi nói:

"Biến thành hư ảo sẽ giúp cậu không bị nấu bởi nhiệt độ đó, nhưng sẽ không cứu cậu nổi từ bản thân ngọn lửa thần thánh. Nhưng mà, không phải vô vọng. Mặc dù không thể bay, cậu có chút khả năng di chuyển. Với chút may mắn, cậu có lẽ có thể né những đám cháy đó."

Sunny liếc nhìn hắc ám với biểu hiện tiếc hận.

"Nhiêu đó không nói cũng biết. Nói tôi thứ gì mà tôi không biết ấy thiên tài ạ."

Hư vô bật cười.

"Được thôi. Nhưng chỉ vì cậu hỏi rất lịch sự..."

Rồi, nó biến mất.

Mặt Sunny co giật.

"Thần thánh nguyền rủa! Lại đi nữa rồi!"

Nhưng một giây sau đó, giọng nói của Mordret đột nhiên vang lên từ bóng tối:

"Không, không. Vẫn còn thời gian. Tôi chỉ đang suy nghĩ..."

Hắn im lặng một vài giây rồi chần chừ nói:

"Thật ra có một con đường xuyên qua ngọn lửa thần thánh. Một đường nứt trống rỗng trong ảnh dệt của những ngôi sao mà chúng không tồn tại. Nếu tìm đến nó, cậu có lẽ sẽ sống sót."

Mặc dù những ngày nay cảm xúc của cậu rất khó bị điều khiển, Sunny cố hết sức để đè nén cơn giận dữ đặt sai chỗ và khiến bản thân bình tĩnh. Khi lên tiếng, giọng nói của cậu nghe gần như bằng phẳng:

"Sao không nói sớm hơn? Vậy tôi cách đường nứt đó bao xa?"

Mordret thở dài.

"Sao tôi biết được? Tôi đâu có biết chính xác vị trí của cậu. Hơn nữa, bản thân tôi cũng chưa từng thật sự tìm đến đường nứt đó. Dù sao thì Bầu Trời Bên Dưới là bao la và chết chóc..."

'...Vậy là hắn cũng đã tìm hiểu vực thẳm này. Tại sao? Ngoài đây có gì, trừ những ngôi sao giả kia?'

Sunny nghiêng đầu, rồi cẩn thận hỏi:

"Nếu cậu chưa từng tìm thấy, sao cậu biết nó có ở đó?"

Hư vô im lặng một lúc. Sau đó, khi Mordret lại lên tiếng, giọng nói hắn nghe xa xăm và yếu ớt:

"Xé Rách...nó nên ở đâu đó gần Xé Rách. Tôi nghĩ vậy..."

Sau đó, Sunny có cảm giác bản thân lại một mình ở hắc ám này. Lần này, hoàng tử bí ẩn kia thật sự đã biến mất.

Cậu ngồi bất động một lúc, nhìn chăm chú vào sự trống rỗng bất tận của Bầu Trời Bên Dưới.

"Gần Xé Rách..."

Sợi Chỉ Định Mệnh cũng chỉ về phía Xé Rách. Đến đâu đó rất gần trung tâm của nó. Nếu như đường nứt trong trường hủy diệt của ngọn lửa thần thánh có liên quan đến sợi chỉ hoàng kim, thì Sunny sẽ có cơ hội tốt hơn để tìm đến con đường xuyên qua những ngôi sao tàn nhẫn kia hơn Mordret từng có.

...Thật sự thì cậu đã một nửa tìm được nó.

Cúi xuống, Sunny thở dài và lại nhắm mắt, quay lại thói quen không hồi kết là tuần hoàn tinh túy bóng tối trong cơ thể.

Ngày qua ngày.

Sunny càng lúc càng đến gần những ngôi sao hủy diệt kia, và cậu càng lúc càng bình tĩnh hơn. Bây giờ khi mà sự nguy hiểm đến tính mạng đang đến gần, tâm trí cậu không có thời gian và nguyên nhân để chẩm rãi tự phá hủy. Cái sự trống vắng hoàn toàn của nơi này mà đã tra tấn cậu cũng đã kém trống rỗng hơn rồi.

Bây giờ nó không chỉ đầy đe dọa, mà còn có cả nhiệt độ và ánh sáng.

Và những cái bóng...

Sunny hủy đi lớp da của Vải Liệm Múa Rối và tháo tấm bên ngoài của bộ áo. Cởi trần đến eo, cậu ngồi thiền trong sự hắc ám, Rắn Linh Hồn quấn quanh cơ thể tái nhợt, gầy gò.

Vì chỉ ăn thịt độc hại của con ác quỷ đã chết kia, cậu gần như không còn chút mỡ. Da cậu trông hơi bệnh tật và kéo căng trên cơ bắp, một cảnh tượng vừa tuyệt vời vừa hơi khiến người ta bất an.

Cánh tay gãy gần như đã hoàn toàn khôi phục, nên cậu tháo nẹp và dùng chút thời gian mỗi ngày làm vài động tác rèn luyện đơn giản để mang nó trở lại sức mạnh ban đầu. Nhưng cậu phải cẩn thận để không dùng quá nhiều sức.

Kế hoạch về cách để sống trong cánh đồng ngôi sao kia dần hình thành trong đầu cậu. Nó chắc chắn sẽ là một canh bạc theo cách này hay cách khác, nhưng Sunny sẽ không bỏ cuộc mà không làm mọi thứ để có thể sống sót.

...Sự tự tin của cậu hơi được củng cố bởi việc cậu, khả năng cao, là đã tìm được cái đường nứt mà Mordret đã nhắc đến.

Theo hướng của Sợi Chỉ Định Mệnh hoàng kim mà gần như đã in hằn trong não cậu, Sunny quan sát một chòm sao cụ thể cả một tuần trước khi phát hiện thứ gì đó mà trông như một khe hở bé tí, gần như không thể nhận ra trong bức ảnh dệt rộng lớn từ vô số tia ánh sáng.

Tin tưởng đánh giá của bản thân, cậu triệu hồi Cánh Hắc Ám và dùng nó để đẩy rương kho báu về phía chòm sao đó. May mắn là cậu cũng không cách nó quá xa...khả năng cao là vì cậu đã nhắm đi theo sợi dây hoàng kim ngay từ đầu.

Trong lúc vài ngày nữa trôi qua và những ngôi sao trở nên to hơn, Sunny trở nên gần như chắc chắn là cái khe hở bé tí đó quả là có thật. Nó cũng đang dần lớn hơn.

Nhưng mà, thứ cậu không chắc là khả năng đến được đường nứt đó mà không bị thiêu sống bởi nhiệt độ của ngọn lửa thần thánh.

Cánh đồng những ngôi sao giả đó rộng lớn, và khe nứt thì rất nhỏ bé khi phải so sánh. Ở tốc độ đang rơi, hụt nó là quá đơn giản.

Nhưng cậu có lựa chọn gì khác nữa?

'Làm hoặc chết...'

Ừ thì...có khác gì mọi khi đâu?