Chương 457: Tháp Ngà
"Thánh...lại xem cái này..."
Sunny ngồi trên cỏ mềm, tận hưởng ánh mặt trời và gió mát mẻ. Cậu thậm chí còn không biết bản thân đã nhớ chúng đến bao nhiêu...nhớ mọi thứ. Nhìn lại, khó để tưởng tượng cậu đã chịu đừng hơn cả tháng trời hoàn toàn không có gì cả mà không mất trí. Có vẻ như trải nghiệm ở Thành Phố Hắc Ám đã khiến cậu bền bỉ hơn nhiều.
...Bóng của Tháp Ngà đang chậm rãi đến gần hơn trong lúc màn đêm đến gần, cho thấy dòng chảy thời gian. Ở bãi cỏ xanh tươi của hòn đảo thiên đường này quá yên bình và tĩnh lặng.
Theo lời cậu, ác ma trầm mặc đến gần và lặng lẽ đứng đó, quan sát tòa tháp trắng tráng lệ. Nhưng đôi mắt rubi của cô không chút cảm xúc.
Cậu thở dài.
"...Ừ thì, tôi thấy nó đẹp."
Hòn đảo lơ lửng này không quá to, nên Sunny có thể thấy mép đảo cách đây không quá xa, bao quanh là những tảng đá vỡ tan lơ lửng. Có một bãi cỏ ở bên này, một khu rừng mà xào xạc trong gió, và một cái vọng lâu được xây từ cùng thứ vật liệu trắng của Tháp Ngà. Vòm cung đá trong đó cũng trắng và trống rỗng. Cánh cổng đã biến mất.
Cách đó một khoảng, kết nối với vọng lâu bởi một lối đi đá, là tháp chùa tráng lệ mà đã từng thuộc về Ác Ma Hi Vọng. Nếu bản sao ở Bầu Trời Bên Dưới là ảm đạm và không lành, thì bản gốc này thì hoàn toàn trái ngược. Nó xinh đẹp, duyên dáng, hơi siêu thực, như thể quá tuyệt vời để có thể tồn tại ở chốn trần gian.
...Theo một cách, thì nó đúng là không có tồn tại ở thế giới người thường.
Nhưng mà có gì đó về Tháp Ngà lại khiến Sunny bất an. Cậu không thật sự có thể diễn tả cảm giác đó, nhưng nó giống như là cậu vừa bị thu hút về phía nó và đồng thời cũng bị nó đe dọa. Cảm giác đó không đến từ trực giác, mà từ những góc sâu nhất trong linh hồn cậu. Và nó khá mạnh mẽ.
Và có gì đó kì lạ về hình dạng của bản thân tòa tháp.
Điểm kì lạ là ở quanh đáy của nó, bao phủ chu vi của tòa tháp vĩ đại và biến mất khỏi tầm mắt. Thứ kia gần như có màu y hệt, nhưng kém nguyên sơ hơn, và được làm từ những đoạn dài và trải qua phong hóa.
Sau khi nhìn nó một lúc, Sunny cuối cùng nhận ra nó là gì.
...Xương. Quấn quanh tòa tháp là tàn tích của một cái đuôi của thứ sinh vật khổng lồ nào đó mà đã chết đi. Cậu cau mày.
'...May là nó đã chết. Hi vọng nó cứ vậy.'
Sunny thở dài, dùng Cảnh Tượng Tàn Nhẫn để đứng dậy, và đi về phía mép đảo. Thánh theo sau, đặt thân kiếm của Mảnh Vỡ Đêm Khuya lên vai.
Đến nơi, cậu cẩn thận nhìn xuống và thấy những mảng rời rạc của Đảo Xiềng Xích xa bên dưới. Từ độ cao này, chúng trông như những mảnh đá khảm mà ai đó đã đặt trên một nền nhung hắc ám, với vài ngôi sao rực rỡ rải rác chính giữa.
Sunny nhìn xuống một lúc, rồi nhặt một hòn đá từ mặt đất và ném nó khỏi đảo.
Viên đá rơi khoảng một trăm mét không gặp phải trở ngại. Nhưng rồi, nó đột nhiên rạn nứt và nổ tung, rồi những mảnh vỡ vụn thì cũng biến thành bụi và bị gió thổi đi.
"...Nguyền rủa."
Có vẻ như Nghiền Ép vẫn ở đó. Chỉ là bản thân Tháp Ngà thì không bị nó ảnh hưởng, cũng như hòn đảo nó đứng và khu vực nhỏ xung quanh.
Làm sao để đi xuống?
Sunny đứng ở mép đảo một lúc với biểu hiện tiếc hận trên mặt, rồi quay lại và đi sâu hơn vào đảo, vòng quanh Tháp Ngà từ bên trái.
Phía bên kia tòa tháp vĩ đại là một hồ nước trong veo, với những dòng nước chảy ra từ nó và rơi khỏi mép đảo. Trong ánh mặt trời sáng chói, nhìn như thể cả bề mặt hộ đang tỏa ra ánh sáng hoàng kim thuần túy. Sunny nhìn phản chiếu của mình trong mặt nước, rồi nhìn về phía băng ghế được chạm khắc tinh xảo gần đó, được cắt từ đá trắng.
Cuối cùng, cậu đi xa hơn và đến một điểm cao mà có thể nhìn thấy cánh cổng của tòa tháp duyên dáng.
'Ồ...'
Cánh cổng trông rất tương tự với thứ mà cậu đã mở ra ở sâu trong Bầu Trời Bên Dưới, khác biệt chủ yếu là màu sắc và nơi này không có bồ hóng.
...Và cái bộ xương to đùng mà nằm trước nó, cơ thể như rắn quấn quanh tòa tháp, cái đầu lâu khổng lồ nằm nghỉ ngay gần cánh cửa trắng to cao. Mỗi cái răng đáng sợ của nó dài bằng Sunny cao, tối thiểu. Hắc ám sâu đậm làm ổ trong hốc mắt trống rỗng của nó.
Cậu rùng mình.
'Đó là...một con rồng?'
Quả thật là vậy. Ngay trước mắt Sunny là một bộ xương trắng như tuyết, phong hóa, của một con rồng thực thụ. Hình ảnh sinh vật hùng mạnh nằm chết ngay trước tòa tháp tinh mĩ là nghiêm trang, bí ẩn, và đáng sợ.
Thứ gì mà có thể giết một sinh vật như vậy?
Nghĩ rằng bản thân không muốn biết, Sunny ngập ngừng một chút, rồi đi về phía cái xác con rồng. Cậu vô cùng hi vọng rằng con quái thú vĩ đại kia sẽ không rục rịch và sống lại. Nếu chuyện đó xảy ra...thì. Tốt hơn là đừng nghĩ đến.
Đến cái đầu lâu trắng của sinh vật hùng mạnh, Sunny hơi chần chừ, rồi đi giữa những cái răng đáng sợ của nó và lại gần cánh cổng.
...Chúng chỉ khép lại chứ không đóng hẳn, nên cậu thậm chí còn không cần dùng tinh túy để mở khóa.
Sunny lấy can đảm, giơ tay lên...và đẩy cánh cổng.
Đột nhiên, cậu thấy hơi buồn ngủ.
'Cái...cái gì đây?'
Lắc đầu để đuổi đi cơn buồn ngủ, Sunny đi vào trong tháp và thấy mình trong một đại sảnh, ánh sáng rạng rỡ buông xuống thông qua những cửa sổ cao. Nhưng không khí bên trong thì pha thứ hắc ám lung linh.
Và ở trung tâm của nó, có...
Dây xích.
Bảy sợi xích tỏa ra từ sàn nhà trắng tinh, như thể mọc ra từ đó vậy, mỗi cái có một cái cùm vỡ ở cuối. Những gông cùm kia được khắc lên vô vàn những kí tự và đã hoan ố, kim loại thì hơi xé rách. Chúng cũng là nguồn gốc của sự lấp lánh kì lạ, dâng lên từ bề mặt chúng thành những làn hư ảo.
Một đống hắc ám thuần túy hỗn loạn rung động, không ngừng thay đổi ở trung tâm đại sảnh. Không, không phải hắc ám...nên nói là trông như thực tế bị xé rách, một vết rách mà có thể nuốt cả ánh sáng.
Sunny căng thẳng, rồi dè chừng tiến đến, hi vọng có thể nhìn thấy thứ gì ẩn nấp đằng sau hắc ám đó.
Và ngay khi cậu làm vậy thì một giọng nói quen thuộc vang lên trong đại sảnh yên tĩnh:
"Ngừng lại, Sunless! Quay trở lại nếu cậu còn muốn sống."