Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 461: Chào Mừng Về Nhà



Chương 461: Chào Mừng Về Nhà

Cái nắp nặng nề của cái quách mở ra, để ánh sáng xanh dương và những làn sương lạnh lẽo thoát ra ngoài. Không lâu sau đó, một cánh tay tái nhợt xuất hiện từ bên trong đó.

Nhảy khỏi buồng ngủ, Sunny tiếp đất, cảm nhận bề mặt sứ của những tấm cường lực dưới chân trần, và thở ra một hơi thở dài, trầm thấp, thỏa mãn.

'Cuối cùng cũng quay lại!'

Thật tốt khi quay trở lại thế giới thực.

Sau khi gặp tổ đội những Người Thức Tỉnh của Thánh Địa ở Đảo Tay Sắt, cậu quay trở lại Thành Thị cùng với họ. Vài người tò mò cậu đã đi đâu cả tháng, nhưng đa số còn không biết Sunny đã biến mất. Cậu dùng toàn bộ khả năng đáng nể của bản thân để để bẻ cong sự thật, và khiến họ có cảm giác chuyến thám hiểm gần nhất của cậu đã rất dài, nhưng không có quá nhiều phấn khích.

...Nhưng mà trên cả đường về họ cứ tiếp tục nhìn cậu với ánh mắt kì lạ. Không rõ tại sao.

Nhưng Sunny không để ý chuyện đó lắm.

Sau khi tiến vào Thánh Địa, cậu đi thẳng đến tế đàn. Vì đang là giữa ngày và mặt trăng vẫn còn giấu sau đường chân trời, cậu không thể ngay lập tức dùng những đồng xu. Nên thay vì đó, cậu chỉ chạm lên tế đàn và rời khỏi thế giới Mộng Ảo.

'Nhà, cuối cùng cũng về nhà...'

Mặc dù Sunny chưa ở căn nhà mới này rất lâu, nhưng cảm giác an toàn mà cả những bức tường của nó lẫn thế giới thực lại khiến cậu vô cùng an tâm. Kì diệu la, mặc dù đã rời đi nhiều tuần, nhưng cơ thể cậu vẫn hoàn toàn ổn. Như thể cậu mới chỉ ngủ có một đêm.

"Đúng là ma thuật của công nghệ!"

Liếc nhìn cái buồng ngủ cực kì xa hoa, Sunny quyết định bản thân đúng là tiêu tiền quá đáng, và đi ra khỏi tầng hầm trong lúc huýt sáo một giai điệu vui vẻ.

Rồi cậu đột nhiên đứng hình.

'Cái quái gì...'

Có gì đó không đúng.

Trước tiên, cậu chưa từng bật đèn ở phòng tập dưới lòng đất này. Nhưng bây giờ, đèn đang bật, khiến cả nơi này nhấn chìm trong ánh sáng chói mắt của nó.

Thứ hai, cánh cửa cường lực của thang máy mà dẫn lên bị bạo lực xé rách. Như thể một Sinh Vật Ác Mộng đã xuyên qua hệ thống phòng ngự của căn nhà và xé cánh cửa, bẻ cong thứ hợp kim cứng cáp như thể là sáp vậy.

'Cứt!'

Sunny nhảy ra sau và triệu hồi Cảnh Tượng Tàn Nhẫn.

Thứ gì đến được nơi này? Hay là có cánh Cổng nào đó mở ra gần đây?

Đầy căng thẳng và quyết tâm, cậu dùng cầu thang để lên đến tầng trệt và cẩn thận tiến vào phòng khách.

Thứ đầu tiên cậu thấy ở đó là...

Bát đĩa...bẩn? Rất nhiều bát đĩa bẩn...

Thứ thứ hai cậu thấy là đôi mắt hạt dẻ nhìn chăm chú cậu với ánh mắt buộc tội thiêu hủy.

'Mình thật sự...thật sự biến điên rồi sao?'

Bằng cách nào đó, Effie đang ngồi ở phòng khách cậu, ngồi trên xe lăn của cô với một ly mì nóng hổi. Một biểu hiện khó chịu trên mặt.

'Cô ta làm cái quái gì ở đây? Chuyện gì đang xảy ra?!'

Nhìn chăm chú Sunny, Effie nuốt một miệng mì, rồi nói bằng giọng hắc ám:

"Cậu quay lại rồi. Giỏi làm bạn bè lo lắng nhỉ, thằng khốn..."

Hóa ra là khi Sunny đang rơi trong Bầu Trời Bên Dưới và suy nghĩ về việc sẽ không ai nhớ đến cậu...thì cậu đã rất, rất sai.

Thật ra thì việc trái ngược đã xảy ra.

Khoảng hai tuần sau khi cậu không trả lời tin nhắn của họ, cả Effie lẫn Kai đều bắt đầu lo lắng. Effie đi đến Học Viện để kiểm tra cậu, và đó là khi họ biết Sunny đã dọn ra khỏi kí túc xá.

"Đồ khốn kiếp! Cậu đáng lẽ phải nói với bọn tôi cậu đã mua nhà, biết không hả? Cậu nợ tôi một bữa tiệc tân gia!"

Sunny chớp mắt.

'Tiệc gì cơ? Thật sự có thứ như vậy hay là cô ta đang trêu chọc mình?'

Không biết tìm cậu ở đâu, Kai dùng những mối liên hệ để biết được địa chỉ mới của Sunny. Vì hắn bị giới hạn về những nơi có thể đi mà không thu hút quá nhiều sự chú ý từ truyền thông, Effie là người đi đến. Và khi cô thấy tầng hầm bị khóa...thì...

"Cửa...cửa cường lực của tôi! Là cô, cô làm hỏng chúng!"

Cô ta khịt mũi khinh thường.

"Khóc lóc cái gì? Những cái cửa "cường lực" đó dễ vỡ đến đáng thương hại. Mua đồ mới tốt hơn đi! Mà sao cũng được, tôi còn tưởng là mình sẽ tìm thấy cái xác của cậu bên trong buồng ngủ nữa chứ. Có biết tôi cảm thấy như thế nào không hả?"

Một biểu hiện nặng nề hiện lên mặt cô.

"Đó thật sự là...là bi kịch..."

Sunny thở dài.

'Ừ thì. Ít nhất cô ta có quan tâm.'

"...Ý tôi là, cứ suy nghĩ đi, cả đống Ký Ức phi thường mà cậu tích trữ, cứ vậy mà biến mất! Nếu chết, thì ít nhất cũng phải đưa chúng cho tôi trước khi cậu làm vậy!"

'...Nói hơi sớm.'

Sau khi đảm bảo những dấu hiệu sống của cậu là ổn định bên trong buồng ngủ, Effie ở lại để trông chừng cậu, trong lúc cả cô lẫn Kai đều cố tìm Sunny đang ở đâu. Có vẻ là họ đi xa đến mức liên lạc với những người đại diện của gia tộc Lông Vũ Trắng.

"Cô không làm vậy thật chứ!"

Sunny nắm đầu nắm tóc, nhận ra bản thân sẽ phải giải thích rất nhiều thứ một khi quay lại Thánh Địa. Tổ đội những người Thức Tỉnh ngẫu nhiên là một việc, nhưng nếu bản thân Thánh Tyris biết về sự biến mất của cậu, thì mọi thứ sẽ khó khăn hơn nhiều.

Effie khịt mũi.

"Đương nhiên chúng tôi làm vậy! Chúng tôi còn liên hệ với cả Cassie và những Người Giữ Lửa của cô ta, vì họ có một tổ đội ở cái nơi khỉ ho cò gáy mà cậu neo ở. Nhưng ngay cả cô ấy cũng không biết cậu biến mất đến nơi quái nào!"

'Nguyền rủa!'

Họ còn lôi cả Cassie vào...

Sunny rên rỉ.

"Nhưng tại sao...tại sao lại làm vậy chứ?"

Effie nhìn cậu một lúc lâu, rồi bỏ cuộc lắc đầu.

"Ngố...cậu ngừng ngố được không vậy?"

Cậu bối rối nhìn cô ta chằm chằm.

"Có nghĩa là gì chứ?"

Cô lắc đầu lần nữa và kích hoạt thiết bị liên lạc.

"Tự suy ngẫm đi! Và trong lúc cậu làm vậy, im lặng vài phút. Tôi cần gọi Kai để cho cậu ta biết cậu đã trở lại. Tên tội nghiệp kia chắc là đã bay được nửa đường đến Đảo Xiềng Xích rồi."

Sunny trợn to mắt.

"B-bay...gì chứ?!"

Effie cho cậu ánh mắt thương hại.

Rồi, cô ta nói:

"...Phần nào trong từ im lặng mà cậu không hiểu hả?"