Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 466: Lời Mời Thịnh Tình



Chương 466: Lời Mời Thịnh Tình

Sunny dùng buổi sáng rất dễ chịu này bán tất cả những món đồ mà cậu đã mang đến thế giới Mộng Ảo cho đám đông người Thức Tỉnh, mỗi người trong số họ đều tham lam với những sự dễ chịu nho nhỏ mà thế giới thực có thể mang đến.

Rất ít người có mối quan hệ đủ thân thiết với một Bậc Thầy hay là Thánh để có thể mang đồ vật đến đây, nhất là ở nơi xa xăm như là Đảo Xiềng Xích. Mọi thứ thì hơi khác ở những Thành Thị lớn như là Bastion hay Ravenheart, nhưng ở vùng ngoài biên giới như này, mọi người đơn giản là phải tự lo liệu với những thứ thay thế tạm bợ. Dù vậy, không có gì có thể so sánh với hàng thật.

Nói chung, Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc đang có một ngày kinh doanh tuyệt vời.

Đương nhiên là Sunny đã không bán những món đồ nhu yếu phẩm ở giá quá cao, nhưng tích tiểu thành đại. Cậu sẽ không thể tính giá cả một mảnh hồn, thậm chí nếu nó là từ một sinh vật Ngủ Say cho một tuýp kem đánh răng. Nhưng vài tuýp, kèm theo một cái bàn chải, thêm xà phòng và một hộp lá trà, và hứa là lần sau sẽ mang đến thêm đường? Thì sẽ được.

Không như trước đây, cậu muốn mảnh hồn thay vì Ký Ức. Cậu định mang những mảnh hồn đó trở lại thế giới thực, nơi mà giá trị của chúng là cao hơn.

Ở ngoài đó, những mảnh hồn chỉ đến từ hai nguồn: được mang trở lại từ những người Vượt Bậc hay Vượt Giới Hạn mỗi khi họ quay lại từ thế giới Mộng Ảo, và một vài là được thu thập từ những cái xác của Sinh Vật Ác Mộng mà đã xâm lấn thế giới thực thông qua những cánh Cổng.

Cung luôn không đủ cầu, vì bất cứ ai có mảnh hồn thì phần lớn cũng sẽ tự dùng chứ không bán lấy tín dụng. Lấp đầy Hồn Tâm là có ý nghĩa hơn nhiều đối với một người Thức Tỉnh...dù sao thì, người chết đâu có dùng tiền được.

Ngược lại thì nhu cầu là cực kỳ cao. Không chỉ vì mọi người Thức Tỉnh đều muốn trở nên mạnh hơn, nhưng còn đặc biệt là vì những người Ngủ trẻ tuổi cũng có thể dùng những mảnh hồn đó để nâng lên tỉ lệ sống sót để có thể quay trở lại từ thế giới Mộng Ảo lần đầu tiên.

Đó là tại sao mà ngay cả Caster, một công tử của một gia tộc Truyền Thừa danh giá, cũng đã không thể tiến vào Vùng Đất Lãng Quên với tâm hoàn toàn bão hòa.

Và đó là tại sao Sunny sẽ kiếm rất nhiều tiền nhờ vào món Ký Ức mới mà cậu ưa thích nhất bây giờ...Hòm Hám Của là số một.

Dù sao thì bản thân cậu - dù tốt dù xấu - lại không hề có thể dùng mảnh hồn. Cậu không thể hấp thụ chúng, nên cái lựa chọn khó khăn giữa trở nên mạnh mẽ hơn hay là bán ra lấy tín dụng là không tồn tại.

Cậu sẽ bán chúng, mua Ký Ức, rồi cho Thánh ăn.

Hệ thống đơn giản này gần như lợi nhuận đến không công bằng đối với Sunny, vì Ký Ức, không như mảnh, không có thêm giá trị khi ở thế giới thực. Từng người Ngủ và Thức Tỉnh đều có thể mang những Ký Ức của họ trở lại từ thế giới Mộng Ảo rồi thoải mái trao đổi chúng.

...Đương nhiên cũng không phải Ký Ức là rẻ. Thật ra thì chúng cực kì đắt tiền. Nhưng mà sự tương quan giữa số mảnh hồn mà cậu cần phải bán và só Ký Ức cậu có thể mua là rất lợi cho cậu.

Và đương nhiên Sunny cũng đâu có cần Ký Ức tốt hay gì. Càng tệ càng tốt! Sự hữu ích của Ký Ức được quyết định bằng giá, nhưng nó lại không hề ảnh hưởng đến lượng Mảnh Bóng mà Thánh có thể nhận được.

Nụ cười của cậu càng lúc càng to hơn.

'Hai tháng...tối đa là ba. Chỉ cần nhiêu đó là Thánh sẽ có thể lên đến [200/200]. Và chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Ôi chu choa. Thật sự không thể chờ nổi mà..."

Nhưng mà những suy nghĩ dễ chịu của cậu cuối cùng lại bị ngắt đứt bởi một cái bóng đứng phủ lên cậu.

'...Lại có khách?'

Sunny ngước lên và cơ thể hơi trở nên căng thẳng, nhận ra người đứng trước mình.

Đó là một cô gái trẻ tuổi mặc một bộ đồ trắng đơn giản...là người mà đã dẫn cậu vào gặp Bậc Thầy Roan trước chuyến đi đến Đảo Thuyền Đắm.

Người đại diện của gia tộc Lông Vũ Trắng.

Cậu đè nén một tiếng thở dài nặng nề.

"Ờ...Tôi giúp gì được cho cô?"

Cô gái trẻ hơi cúi chào, rồi nói bằng giọng trung lập:

"Thánh Tyris mời cậu dùng bữa với ngài ấy, Thức Tỉnh Giả Sunless."

'Nguyền rủa...đúng là sợ gì gặp đó mà.'

Sunny hơi rùng mình.

Khả năng cậu có thể giữ mọi bí mật của mình trong lúc nói chuyện với một bán thần đáng sợ phụ trách Đảo Xiềng Xích là bao nhiêu?

Thánh gần như là những sinh vật của một chủng loài khác. Không phải trùng hợp mà toàn nhân loại chỉ có vài chục người họ...họ không chỉ là những kẻ mạnh mẽ nhất, mà còn kĩ năng, ý chí kiên cường, xuất sắc, và không ngoan quỷ quyệt nhất trong số nhân loại. Mỗi người đều là một thế lực đáng gờm.

Không gì kém hơn mà đủ để có thể sống sót thử thách đáng sợ của Ác Mộng Thứ Ba.

Cậu không tự tin về khả năng để có thể lừa một người như vậy.

Sunny nặn ra một nụ cười yếu ớt.

"...Đó sẽ là vinh hạnh của tôi."

Cô gái trẻ gật đầu, rồi quay lại, rõ ràng là trông đợi cậu sẽ đi theo sau.

Sunny thở dài, rồi hủy đi Hòm Hám Của và đứng dậy khỏi tảng đá.

Lại đến lúc phải gặp Thủy Triều Bầu Trời.

Lâu đài đá duyên dáng nằm chênh vênh trên đỉnh những tảng đá dựng đứng cao của Thánh Địa y hệt như trong trí nhớ của Sunny. Cái đình thoáng ngoài trời cũng vậy. Được tắm trong ánh mặt trời và để gió tràn qua, hướng về cảnh tượng choáng ngợp của Đảo Xiềng Xích.

Tháp Ngà lơ lửng cao bên trên, phủ lớp mây trắng.

Lần này, có một bữa ăn đơn giản được phụ vụ cho ba người trên bàn tròn ở trung tâm đình, và Bậc Thầy Roan và Thánh Tyris đang chuẩn bị ăn. Cô gái trẻ dẫn Sunny đến trước họ, chỉ về phía một cái ghế trống, và rồi lặng lẽ đến đứng bên cạnh Thủy Triều Bầu Trời.

Sunny hơi chần chừ, rồi ngượng nghịu nói:

"Ờ...Xin chào, Phu Nhân Tyris, Bậc Thầy Roan. Vinh hạnh khi được mời dùng bữa tối với hai người. Ờ...bữa trưa? Ừm. Dùng bữa trưa."

Thánh Tyris đơn giản gật đầu và không nói gì, nhưng Bậc Thầy Roan thì nhìn cậu và nhếch mép cười. Rồi, ông ta chỉ về phía thức ăn trên bàn.

"Cậu đợi gì nữa Sunless? Ăn đi! Thức ăn sắp nguội rồi."

Sunny chần chừ một chút, rồi mỉm cười.

Nếu có một luật mà cậu cố gắng phải tuân theo trong cả đời mình...thì đó là không bao giờ từ chối thức ăn miễn phí.

Bậc Thầy Roan không phải mời lần thứ hai.