Chương 480: Lịch Bận Rộn
Sau đêm đó, Sunny trở nên thật sự bận rộn.
"Giao việc...đó là bí mật đến thành công.'
Đây là ý nghĩ của cậu sau khi Aiko tham gia Cơ Sở Thương Mại Xuất Sắc với vai trò quản lý. Với sự giúp đỡ của cô, cậu đã làm hết mọi thủ tục cần thiết để cửa hàng trên mạng tự chế này có vẻ hợp thức. Sunny phát hiện sự khác biệt ngay sau khi đăng bán những mảnh hồn mà cậu mà cậu đã tích lũy được từ những cư dân của Thánh Địa. Chúng không chỉ được mua nhanh hơn, mà cái giá còn cao hơn cậu trông đợi.
Cậu cũng không phải dùng quá nhiều thời gian vốn đã thiếu thốn để quản lý việc mua bán và vận chuyển. Aiko đã làm gọn cả quá trình và tạo ra một hế thống đơn giản và hiệu quả mà cậu có thể đưa cô kho hàng và cập nhật thông tin về những món đồ mà những người Thức Tỉnh muốn cậu mang đến thế giới Mộng Ảo, và cô sẽ làm việc còn lại.
Mặc dù lượng bán ra không quá nhiều, nhưng mà Cơ Sở Thương Mại xuất sắc đã bắt đầu hoạt động như một doanh nghiệp thực thụ với mức hoạt động ổn định và lượng khách hàng chậm rãi tăng lên. Sunny chỉ phải thu tiền và dùng nó mua những Ký Ức đẳng cấp thấp để cho Thánh ăn.
Ừ thì, và còn sống trong lúc kiếm mảnh hồn, đương nhiên.
Buồn là, cho dù cậu thích cái ý tưởng giao việc này đến mấy, thì đây là phần duy nhất trong cuộc đời bận rộn này mà cậu có thể tin tưởng giao cho người khác. Tất cả những thứ khác cậu phải làm hoặc là quá riêng tư, hoặc là quá bí mật để có thể chiêu mộ ai khác.
Không ai sẽ nghiên cứu giúp cậu, nên Sunny phải dùng thời gian để viết những báo cáo, mang chúng đến Thầy Julius, và làm việc với ông lão để khiến chúng xứng đáng nhận được điểm cống hiến. Không có gì đã mang lại cho cậu nhiều như là báo cáo về Vùng Đất Lãng Quên, nhưng những điểm đó đang chậm rãi tích lúy.
Tương tự, bây giờ khi mà Cassie đã đi một chuyến dài lâu, thì cậu là người bạn duy nhất còn lại của Neph - mà vốn cũng chỉ có hai người - có thể đến thăm cô. Đó không phải gánh nặng, nhưng vẫn lấy ra chút thời gian của cậu.
Cậu cũng phải thường trông chừng những kí tự miêu tả trạng thái của cô, và nhìn con số mảnh hồn mà cô có được tăng lên ở tốc độ đáng sợ gần như mỗi ngày. Sunny không biết Nephis đang ở đâu và đang làm gì, những loại kẻ địch gì mà cô phải chiến đấu, nhưng chúng chắc chắn là mạnh mẽ và đông đúc.
Cậu phải theo kịp.
Bây giờ khi mà đã nhận được một sự tăng trưởng sức mạnh to lớn thông qua việc hiến tế những đồng xu kì diện cho tế đàn trắng ở Thánh Địa của Noctis, ít hơn bốn trăm mảnh đứng giữa cậu lúc này và đến khi có thể tạo ra tâm thứ ba.
Có nghĩa là cậu sẽ phải tiếp tục đi sâu hơn vào vùng hoang dã của Đảo Xiềng Xích để săn Sinh Vật Ác Mộng. Có Cảnh Tượng Tàn Nhẫn và khả năng đưa vào lưỡi kiếm sát thương linh hồn vô hình hoặc là ngọn lửa thần thánh rực rỡ, cậu bây giờ có thể đi xa hơn, và chiến đấu với những sinh vật mà trước đó cậu lựa chọn tránh né.
Cái chết của chúng mang lại cho cậu mảnh bóng, còn cơ thể thì cho cậu mảnh hồn mà rồi được bán và chuyển thành Ký Ức, và thông qua chúng, cũng biến thành mảnh bóng, lần này là cho Thánh. Đây là một vòng tròn thánh thiện, nhưng kiệt sức và nguy hiểm đến quá mức.
Và như thể áp lực để theo kịp Ngôi Sao Thay Đổi là không đủ, cậu còn phải tiếp tục rèn luyện, cả với giáo - với sự giúp đỡ của Effie và ác ma trầm mặc của mình - và không có nó, để rèn luyện Khiêu Vũ Bóng.
Nhưng mà việc thứ hai đó thì lại hóa ra là khó hơn nhiều Sunny đã tưởng.
Trước khi trở lại Mộng Cảnh, cậu quyết định nên cẩn thận và kiểm tra tình huống về Tạp Chủng. Một đợt tìm kiếm nhanh gọn trên mạng có thể cho cậu biết mọi người đã quên kiếm sĩ mặt nạ hay chưa.
Và hóa ra...vẫn chưa.
Khiến Sunny bực bội, cậu thấy trong tháng mình biến mất, người ta càng trở nên hứng thú với Tạp Chủng, mang sự ngưỡng mộ đến cả một trình độ nực cười mới.
Tất cả bọn họ lấp đầy mạng với những giả thuyết và thảo luân, và vô số cá nhân - kể cả những người mà đã không có mặt ở hiện tượng ban đầu - đều đang chờ đợi một khoảnh khắc huy hoàng.
Sự trở lại của Lãnh Chúa Tạp Chủng!
Mỗi ngày trôi qua chỉ càng khiến sự trông chờ trở nên mạnh mẽ hơn.
Cho dù Sunny có cố gắng lén lút đến mấy, một khi cậu xuất hiện ở Mộng Cảnh, nó sẽ tạo ra quá nhiều ồn ào và thu hút quá nhiều sự chú ý.
'Nguyền rủa mọi thứ! Đúng là thảm họa mà!'
Cậu đang gần muốn giật tóc vì tuyệt vọng. Đáng nhớ rằng cái danh tính Tạp Chủng - ôi trớ trêu! - đã được tạo ra nhằm giữ cậu nặc danh, và để có thể có khả năng an toàn dòm ngó những bí mật về những đế giả trong tương lai.
Đúng là trò đùa, bóng ma không mặt mà cậu tạo ra lại trở nên nổi tiếng và dễ nhận ra hơn cả người tạo ra nó.
Dù sao đi nữa, thì tình huống này thật sự ảnh hưởng đến kế hoạch của Sunny. Cậu đơn giản là không thể dùng Mộng Cảnh, khiến sự tiến triển của Khiêu Vũ Bóng - và của Áo Choàng Địa Ngục - bị đình trệ.
Và nếu như nhiêu đó là không đủ, còn có một vấn đề khác mà cậu gặp phải. Cái này thì không bất tiện và tổn thất như kia, nhưng mà vẫn khiến cậu rất lo lắng, vì lý do gì đó.
Đó là việc Sunny đã chưa từng nghe thấy Mordret nữa sau khi trở lại từ Tháp Ngà.
Mặc dù nhiều tuần đã trôi qua, hoàng tử lạc vẫn mất tích. Trong đầu Sunny lại chỉ có một giọng nói duy nhất - bản thân cậu. Thường thì, đó là một dấu hiệu tốt, nhưng mà sự biến mất của Mordret lại khiến Sunny căng thẳng và đầy những dự đoán mơ hồ là xấu.
Chuyện gì có thể xảy ra với người giúp đỡ bí ẩn kia? Hay là hắn ta đơn giản là không thể thiết lập liên lạc bên ngoài Bầu Trời Bên Dưới và Tháp Ngà, hay là có chuyện gì đã xảy ra?
Không có câu trả lời.
Sunny thậm chí còn lấy ra cái mảnh gương từ bên trong Hòm Hám Của và bôi chút máu lên nó, nhưng không có kết quả gì cả. Mảnh gương vẫn vậy - hoàn toàn hắc ám và không chịu phản chiếu thứ gì.
Sau một đợt cố gắng vô dụng kiểu đó, Sunny để lại Effie tận hưởng bữa tối cậu vừa nấu cho cả hai và đi ra ngoài hiên trong tâm trạng u ám.
Đang là buổi chiều tối, những cái bóng đang dần trở nên dài hơn và sâu hơn. Có lẽ là vì kiệt sức, hoặc có lẽ là vì cậu đã quen với việc an toàn ở nhà, nhưng Sunny bị chìm trong suy nghĩ và quên mất cảnh tượng xung quanh...một việc rất hiếm khi xảy ra.
Đó là tại sao cậu giật mình khi nghe thấy một giọng nói của ai đó chỉ cách đó vài mét.
"...Cậu nhìn chằm chằm gì vậy?"
Sunny chớp mắt vài lần, rồi tập trung ánh mắt vào người vừa gọi mình.
Trước mặt cậu, cách một chút, chỉ một khoảng cách từ lề đường và đường dẫn đến mái hiên nhà cậu một cô gái mười bốn tuổi mặc đồng phục trường học, với tóc đen và mắc hắc ám...và một biểu hiện rất không vui trên gương mắt trắng nhợt.
Ngực Sunny lạnh lại.
'Cứt!'
Đó là Rain.
Nhìn thẳng vào Sunny, cô thở dài và lặp lại:
"Tôi hỏi cậu nhìn chằm chằm cái gì vậy...thằng nhóc?"