Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 505:



Chương 505: Lò Mổ

Sunny bước ra khỏi PTGTCN, hơi dè chừng với thứ mình chuẩn bị phải thấy. Những người cảnh sát có mặt ở hiện trường trông rất nhẹ nhõm khi nhìn thấy Bậc Thầy Jet và cậu xuất hiện - gương mặt căng thẳng của họ thoáng ra, và sự tăm tối trong mắt họ có vẻ hơi tan đi.

Đây hoàn toàn không giống những tình huống mà họ thường miêu tả trong truyền thông phổ biến. Trong những chương trình phá án này nọ, những thứ mà có một vị thám tử tầm thường năng nổ bắt gặp một nhân viên Thức Tỉnh làm đúng sách vở, mối quan hệ mà ban đầu luôn là rất không ưa lẫn nhau, cả hai đều ghét bỏ và tranh luận ai là người nên xử lý vụ án...chỉ để rốt cuộc trở thành một cặp ăn ý, đương nhiên.

Một lần nữa, thực tế thì khác nhiều so với cách những người kể chuyện thường kể. Không có mâu thuẫn về thẩm quyền hay là ý kiến tiêu cực từ những người cảnh sát. Thay vì đó, họ thật sự vui vẻ khi nhìn thấy những chuyên gia Thức Tỉnh đến.

...Ừ thì, đương nhiên là vậy rồi. Cũng như một vị cảnh sát lớn tuổi đã nói với cậu ngay trước khi Sunny đối mặt Ác Mộng Đầu Tiên - nếu cậu chết ở đây và không có người Thức Tỉnh nào ở gần, thì họ sẽ phải chiến đấu với Sinh Vật Ác Mộng mà cơ thể cậu đã biến thành. Và đó không phải việc mà bất cứ người bình thường nào muốn động đến.

Bậc Thầy Jet đang đi về phía một người cảnh sát và ngắn ngủi gật đầu chào ông ta. Mặc dù ông ta lớn tuổi hơn nhiều so với cô - chứ đừng nói đến bản thân Sunny - cảnh sát kia tỏ ra hết sức tôn kính.

Mừng được gặp thưa cô. Xin chào thưa ngài. Để tôi dẫn đường."

Cậu dẫn họ vào sâu hơn trong hẻm, đến phía một cánh cửa kim loại nặng nề mà ẩn sâu trong bóng tối. Nó mở toang ra, và có ánh sáng trắng mãnh liệt chập chờn kì lạ phát ra từ trong đó, pha trộn với ánh sáng đỏ của đèn cảnh sát. Cả tình huống hơi là lạ đối với Sunny, như thể cậu đột nhiên đang ở trong một giấc mơ kì quặc.

'Ý mình là...ở đâu khác mà mình được gọi là "ngài" bởi một cảnh sát? Cuộc đời đúng là đôi lúc buồn cười mà...'

Hơi buồn cười với ý nghĩ đó, cậu quay sang Bậc Thầy Jet và hỏi:

"Nơi đây là gì vậy?"

Cô chần chừ vài giây, rồi nói bằng giọng u ám hơi bất ngờ:

"Đây là một...câu lạc bộ, đại loại vậy. Tên là Lò Mổ. Có vài nơi như này trong thành phố."

Sunny nhìn chăm chú cánh cửa, thứ mà không có biển hiệu hay la bất cứ gì cho thấy có một câu lạc bộ ở phía bên kia cửa. Đây là một chiêu quảng cáo để tạo ra một cảm giác bí ẩn và chọn lọc, hay là có thứ bên trong đó mà cần được ẩn giấu?

"...Một cái tên kì lạ cho một câu lạc bộ."

Bậc Thầy Jet mỉm cười với khóe miệng.

"Nó dành cho một loại khách hàng rất cụ thể. Tầng trệt là sàn nhảy thông thường, nhưng bên dưới, là một khu vực VIP với một sàn đấu dưới lòng đất. Không có gì bất hợp pháp diễn ra ở đó cả, chỉ là...những thứ hơi tởm."

Cô ngừng lại, rồi ảm đạm nói thêm:

"Họ cử ra Tiếng Vang, thường là những quái thú ngủ say, để chiến đấu với những chiến binh người thường. Những chiến binh đương nhiên là được trả tiền rất nhiều, và câu lạc bộ kiếm tiền từ những tên khốn giàu có mà thích quan sát những thứ như này đủ để hồi lại số tiền tổn thất nếu một Tiếng Vang vô tình bị phá hủy. Mọi người đều thắng...chắc vậy."

Sunny cau mày.

Cậu biết những người có tiền là đám thích những loại giải trí rất hoang phí, và có những sàn đấu mà những Tiếng Vang quý giá phải đánh nhau chỉ vì giải trí cho người xem. Nhưng mà thuê người bình thường để chiến đấu với chúng...chẳng phải là hơi quá?

'Mình đột nhiên biến thành con nít sau khi Thức Tỉnh?'

Đương nhiên, không gì là quá mức cả. Sunny biết rất rõ về những thứ tệ nạn đó, từ tuổi thơ ở ngoại ô. Sự ngạc nhiên hiện tại là chỉ vì cậu thiếu kiến thức về dạng tệ nạn giữa tầng lớp giàu có hơn của xã hội.

"Vậy thì chuyện gì đã xa với Lò Mổ?"

Bậc Thầy Jet nhún vai.

"Đó là thứ chúng ta phải tìm hiểu. Tất cả những gì tôi biết là mọi người bên trong đã chết. Thật sự là trớ trêu!"

Cảnh sát dẫn họ đến nhìn qua cô, rồi nói bằng giọng khàn khàn:

"Trong...trong đó thật sự hỗn loạn, cô à. Không thích hợp với những người bụng yếu. Và cũng không phải thứ mà một người bình thường có khả năng gây ra."

'Có duyên...'

Bên trong, không khí đầy mùi máu. Sunny thấy mình ở một cái sảnh rộng lớn tràn ngập ánh sáng lập lòe, ánh sáng trắng chói lòa pha trộn với những khoảnh khắc hoàn toàn tăm tối để tạo ra một không khí xâm lấn, kì lạ. Khó để có thể nhận thấy thứ gì trong ánh sáng nhấp nháy này.

Bậc Thầy Jet cau mày:

"Chương trình ánh sáng gì đây?"

Cảnh sát hơi xấu hổ cúi xuống.

"Xin lỗi cô. Chúng tôi đã có thể tắt nhạc, nhưng mà ánh sáng thì hơi gặp rắc rối."

Cô cho ông ta một vẻ mặt không thích thú lắm.

"Ừ thì, làm nhanh lên."

Cảnh sát quay người lại và rời đi, la hét với đồng nghiệp. Vài giây sau đó, sảnh đột nhiên tràn đầy hắc ám, rồi ánh sáng thông thường bật lên.

Không có ánh sáng nhấp nháy liên hồi kia, câu lạc bộ trông nhỏ hơn và tồi tàn hơn Sunny đã tưởng. Cậu không quá để ý đến trang trí nội thất, sân khấu nâng lên, hoặc là quầy bar với hàng trăm bình rượu trông có vẻ đắt tiền ở kệ đằng sau nó.

Với biểu hiện u ám, Sunny nhìn những cái xác.

Có hơn một tá cái xác ở đây, đều gãy chân gãy tay và biến dạng khủng khiếp, như thể bị nhai cắn rồi phun ra bởi một cơn lốc. Nhưng đương nhiên, một thảm họa tự nhiên không có liên quan gì đến chuyện xảy ra ở câu lạc bộ xơ xác này. Chỉ là hậu quả trông giống vậy.

Đây là việc làm của một người Thức Tỉnh.

Đột nhiên, cậu nhớ lại câu hỏi của Bậc Thầy Jet, nhìn nó trong ánh sáng mới.

Khi mà người Thức Tỉnh mất kiểm soát...cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?

Câu trả lời ngay trước mắt.

Những xác người tơi tả nằm la liệt trên sàn, chìm trong đống máu. Quả thật, những người bụng yếu không nên nhìn thứ này...nhưng, dù tốt dù xấu, Sunny đã thấy đủ những thứ kinh dị để không bị cảnh tượng này ảnh hưởng.

Nhưng mà nó để lại một ấn tượng sâu đậm với ngay cả cậu.

Sunny không phải nhìn quá gần để nhận ra chuyện đã xảy ra. Vị trí của những cái xác, những vết thương...tên sát nhân đã không dùng một Ký Ức mạnh mẽ nào đó hay là thả một con Tiếng Vang tàn sát những người này. Không, đơn giản hơn nhiều.

Họ tự tay làm vậy.

Lúc ở trận chiến Cổng, Sunny đã ném một phương tiện nặng nề về phía đám Sinh Vật Ác Mộng đang lao lên, cắt ra một đường máu trong bầy đàn bọn chúng. Đó là sức mạnh của người Thức Tỉnh Kể cả nếu như cậu được cường hóa bởi một cái bóng, thì sức mạnh của riêng cậu cũng siêu việt hẳn một người bình thường.

Một người Thức Tỉnh phát cuồng có thể xé xác cả tá người chỉ trong vài giây, và không ai trong số họ sẽ có thể làm gì để ngăn cản cả. Trước mặt những người mang Ma Pháp, những người bình thường như là những con búp bê bằng giấy vậy. Chỉ mất chút công sức để hủy diệt.

'Tên khốn kia...'

Sunny nhớ đến việc cậu đã hơi nghi ngờ không biết bản thân có muốn đóng vai người hành quyết khi trên đường đến đây.

...Rain có thể là một trong những nạn nhân như này. Cậu cũng đã có thể, trước khi trở thành người Thức Tỉnh.

Trong lúc nhìn những cái xác la liệt kia, mọi sự nghi ngờ đó biến mất.