Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave)

Chương 521: Xích Bất Tử



Chương 521: Xích Bất Tử

Ngồi trên sàn của khoang chứa hàng hóa, lưng tựa vào thứ rêu mềm mại, Sunny cúi người và phun ra một miệng máu. Thở dốc, cậu nhìn chăm chú nó một lúc, rồi mệt mỏi tựa ra sau.

Cậu đang không thấy quá ổn.

[...Bóng của bạn trở nên mạnh hơn.]

Một nụ cười chua chát hiện lên mặt.

'Gì? Chỉ vậy thôi?'

Sau mọi thứ vừa xảy ra, Sunny cảm thấy cậu thật sự xứng đáng nhận nhiều hơn.

Lần này, hi vọng của cậu được đáp lại.

Ma Pháp im lặng thêm một chút, như thể tra tấn cậu, rồi nói thêm:

[Bạn đã nhận được một Ký Ức.]

'...Tốt hơn.'

Sau đó, cậu rên rỉ và ho ra thêm chút máu nữa.

Xung quanh Sunny, đám rêu nâu đang thối rữa, héo tàn, và biến thành bụi. Việc tương tự cũng đang xảy ra với đống dây leo tà ác, mặc dù ở tốc độ chậm hơn nhiều. Giờ thì cả con Quái Vật Đồi Bại và vất chứa của nó đều đã chết, có vẻ như con thuyền cổ đại này đang tự làm sạch.

Cậu lại không buồn để ý đến những thay đổi đó, và hoàn toàn tập trung vào trạng thái khốn khổ hiện tại của mình.

Mặc dù trận chiến chỉ mất không đến một phút, Sunny đã chịu rất nhiều tổn thương. Cơ thể bị đâm xé bởi những gai đen, và cậu có rất nhiều độc trong máu của mình. Một trong những dây chằng có vẻ như bị rách nghiêm trọng, khiến cậu vô cùng đau đớn khi mà adrenalin đã bắt đầu biến mất.

Vải Liệm Múa Rối là một bộ giáp tuyệt vời và đã đi cùng cậu trong vô vàn những chuyến thám hiểm ngay từ ban đầu, nhưng Sunny phải miễn cường thừa nhận rằng với trình độ của những kẻ địch mà cậu phải đối mặt những ngày nay, thì tính chất bảo vệ của nó còn rất nhiều không gian để tiến bộ. Đáng buồn là ngay cả một Ký Ức mạnh mẽ như nó cũng không thể theo kịp sự phát triển của chủ nhân.

Nhưng mà nếu có gì tốt về tình trạng hiện tại, thì là hiệu ứng của độc tố không có vẻ trở nên mạnh hơn. Dệt Máu đã kiểm soát được tình huống, và cậu chắc chắn sẽ nhanh chóng cảm thấy tốt hơn.

Dù sao đi nữa, trận chiến đã kết thúc. Kế hoạch rốt cuộc là đã thành công, kể cả nếu như giết con Sâu Dây Leo hóa ra phức tạp hơn hẳn bất cứ ai trong số họ đã có thể nghĩ đến. Dù vậy, bằng cách nào đó, Sunny đã có thể đạt đến mục tiêu.

Những Người Giữ Lửa...nếu họ vẫn còn sống...sẽ phải dọn dẹp đám Búp Bê Thủy Thủ còn sót lại nếu đám quái thú kia đủ can đảm sau cái chết của con Quái Vật Đồi Bại, nhưng mà hiện tại thì cậu không có năng lực để mà quan tâm đến.

Thánh nhìn chăm chú cái xác đanh nhanh chóng phân hủy của người mà đã từng được gọi là Solvane, rồi đi qua và âm thầm đứng gần cậu, nhìn về hướng khác với sự hờ hững thông thường của cô.

Sunny nghỉ ngơi một lúc, thậm chí còn không triệu hồi kí tự để xem thử món Ký Ức mới. Chậm rãi, sự kiệt sức giảm bớt, và cậu lại có thể suy nghĩ rõ ràng.

Trong lúc việc đó xảy ra, vô vàn những câu hỏi tấn công tâm trí cậu.

Chuyện xảy ra ở trong khoang chứa hàng hóa của con thuyền cổ đại quá kì lạ...

Solvane là ai, và làm sao họ lại trở thành vật chứa của Sâu Dây Leo? Làm sao họ có thể sống sót sau hàng ngàn năm? Tại sao Solvane lại miễn dịch với ngọn lửa thần thánh và không bị Cảnh Tượng Tàn Nhẫn gây tổn thương, nhưng lại chết với chỉ một đòn tấn công từ con dao gỗ?

Con dao đó ban đầu đến từ đâu? Và tại sao nó lại tương tự với con dao hắc diện thạch nằm trên tế đàn của Thánh Địa của Noctis?

Trong lúc Sunny cân nhắc cả đống câu hỏi đó và không tìm đến chỉ một câu trả lời, một ý nghĩ dần dần áp đảo mọi thứ khác:

'Một vị Thánh...mình vừa giết một vị Thánh?'

Ma Pháp đã miêu tả Solvane là nhân loại Vượt Giới Hạn, đó là tên gọi đúng của những Thánh. Sunny biết là thật, nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng nổi.

Cậu không phải người mà xem thường bản thân, nhưng ngay cả trong những giấc mơ hoang tưởng nhất Sunny cũng không dám nghĩ đến việc giết một Thánh...ít nhất là không phải ở Cấp Bậc hiện tại. Thánh đơn giản là những sinh vật ở tầng lớp khác, những bán thần vô đối với đủ sức mạnh để san bằng cả thành phố.

Tính đúng ra, một Quái Vật Đồi Bại cũng có cùng Cấp Bậc với Thánh, và thậm chí còn sở hữu nhiều hơn một tâm...nhưng mà không thể so sánh. Vì vấn đề Phân Loại và bản chất, những nhân loại Vượt Giới Hạn là một thế lực đang gờm hơn bất cứ quái thú và quái vật nào có thể hi vọng đạt đến. Chỉ có một con ác quỷ có cùng Cấp Bậc, hay có lẽ là một con ác ma hùng mạnh, mới có cơ hội giằng co với họ.

Vậy mà, Sunny lại vừa giết một người như vậy.

Cậu cũng đã giết một Quái Vật Đồi Bại, với cùng đòn tấn công.

Ừ thì, tính đúng ra thì Thánh là người đã tung đòn đó...nhưng không quan trọng. Kết quả là giống nhau.

'Giờ thì đó chắc chắn là thứ mà không ai có thể tin ha?'

Sunny bật cười, rồi nhăn nhó vì đau đớn, và cuối cùng gọi ra những kí tự.

Thứ đầu tiên cậu kiểm tra là mảnh bóng. Con số đúng như cậu trông đợi:

Mảnh Bóng: [1958/2000].

Cậu đã giết vài Sinh Vật Ác Mộng trên đường đến Đảo Thuyền Đắm, và giết một nhân loại và một quái vật hơn bản thân hai Cấp Bậc đã mang lại cho cậu mười hải mảnh - bốn từ Thánh, và tám từ Sâu Dây Leo. Sunny thở dài, than vãn về sự bất công của Phân Loại mình lần thứ một ngàn, và nhìn danh sách Ký Ức.

Những kí tự mới xuất hiện ở cuối danh sách. Cậu nín thở và đọc:

Ký Ức: [Xích Bất Tử].

Cấp bậc Ký Ức: Vượt Giới Hạn.

Tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn.

'Rốt cuộc cũng có!'

Đây là món Ký Ức Vượt Giới Hạn đầu tiên mà cậu nhận được...là một cột mốc rất đáng nhớ. Mặc dù phải công nhận là một người Thức Tỉnh như cậu đáng lẽ không nên có được Ký Ức Vượt Bậc, chừ đừng nói đến thứ cao hơn cả một Cấp Bậc nữa.

Nhưng rồi, một người Thức Tỉnh trung bình rất hiếm khi chiến đấu với thứ Cấp Bậc cao hơn họ.

Dễ chịu, Sunny tiếp tục đọc:

Đẳng cấp Ký Ức: III.

'Hả?'

Làm sao có thể? Món Ký Ức hoặc là đến từ con Sâu, nếu vậy thì đẳng cấp nên là hai, hoặc là từ Solvane, trường hợp đó thì đáng lẽ là đẳng cấp một.

Nhưng mà, có vẻ như Xích Bất Tử thật ra là đến từ cả hai cú giết đó, có lẽ là vì Solvane và Sâu Dây Leo kí sinh kia có liên kết không thể tách ra. Vì vậy nên kết quả là đẳng cấp ba này!

Sunny thậm chí còn không biết việc như vậy là khả thi.

Càng dễ chịu hơn nữa, cậu thỏa mãn nở một nụ cười thật đểu, rồi quay sự chú ý trở lại những kí tự:

Loại Ký Ức: Giáp.

Mắt cậu lấp lánh.

"Đó...đó mới phải chứ!"